"???" Đỗ Kiều cô với vẻ mặt ngơ ngác, đó lắc đầu biểu thị rằng thực sự nhận .
Anh ghen với Tưởng Vệ? Chắc nhỉ? Cô ghét Tưởng Vệ như thế nào, mà.
Thấy cô tin, Uông Đình Đình nhịn tặc lưỡi hai tiếng: " là 'trong nhà tỏ, ngoài ngõ tường'. Dù nhắc , tin thì tùy."
Sau khi cô , Đỗ Kiều vẫn đang suy ngẫm về những hình ảnh , khi nhắc nhở... vẻ như thực sự đang tìm cớ để gây rối, liệu thực sự đang ghen ?
"Vượng Tử, cho , khăn tay là cha đặt m.ô.n.g con ?"
Vượng Tử đang chơi máy bay nhỏ, hỏi, vội gật đầu: "Vâng, là cha đặt."
Lúc Đỗ Kiều tin lời Uông Đình Đình, khi Tần Thiệu Diên trở khi lấy nước nóng, nhận ánh mắt của vợ chút khác thường, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì ?"
Đỗ Kiều lấy tinh thần, cô : "Các con sắp ngủ , pha sữa cho chúng ."
Thấy cô vấn đề gì, Tần Thiệu Diên tự hỏi suy nghĩ quá nhiều : "Ừm, em cũng rửa mặt ngủ sớm nhé."
Chuyến tàu sẽ đến ga sáng hôm , một giấc ngủ, họ sẽ đến địa điểm cần tới, chuyến là khổ sở.
Sau khi Đỗ Kiều rửa mặt và lên giường ngủ, Tần Thiệu Diên mới thực sự yên tâm. Thực , sợ vợ nhận những ý nghĩ nhỏ bé của , thấy mất mặt quá.
Một đêm trôi qua, cuối cùng đoàn tàu đến thành phố Bắc Kinh.
Khi họ chuẩn chia tay, Đỗ Kiều và Uông Đình Đình hẹn gặp ngày mùng 6. Trở về nhà họ Tần, ông lão vô cùng hạnh phúc bế các cháu lên, cho mỗi đứa một cái thơm thật vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-300.html.]
Tiểu Nãi Đường nắm lấy râu của ông lão, khúc khích.
Phòng của họ dọn dẹp sạch sẽ, Đỗ Kiều mới là nhà hàng xóm họ Dương chuyển . Bây giờ ở mới là ai, bà bảo mẫu rõ lắm.
Đến Tết, vẫn nhiều đến chúc Tết. Nhà họ Tần theo chủ nghĩa dân chủ, nếu Đỗ Kiều tiếp những vị khách , ông lão ép buộc.
Bây giờ là năm 1977. cả thành phố Bắc Kinh đều sôi động hơn năm, đều vui vẻ, khắp nơi đều vang lên tiếng .
Ngày mùng 6, Đỗ Kiều đề xuất mời em nhà họ Tưởng ăn, mục đích là để kết nối Tưởng Thừa và Uông Đình Đình.
Dù Tần Thiệu Diên ý định của vợ, nhưng tránh khỏi cảm giác ghen tị: "Mời Tưởng Thừa thôi là mà, tại mời Tưởng Vệ?"
Đỗ Kiều , cố ý hỏi: "Anh vẻ ý kiến với Tưởng Vệ nhỉ?"
"Anh nhỏ nhen đến ."
Thấy chịu nhận, cô đáp bằng hai tiếng "haha".
Lo lắng việc hẹn hò thành sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Uông Đình Đình, Đỗ Kiều chọn một nhà hàng quốc doanh khá kín đáo và xa, nơi mà quen thường đến đây ăn.
Nghe sẽ mời ăn, Tưởng Thừa kéo Tưởng Vệ đến sớm. Cậu ngừng ngoài cửa sổ, trông vẻ ngốc nghếch: "Anh, Thiệu Diên và chị dâu đến ? Anh nhầm ngày chứ?"
Tưởng Vệ nhíu mày, chán ngấy tiếng ồn ào của em trai, thế mà vẫn lòng , thật là vô lý.
"Em thể yên một lúc , thấy em là đau cả đầu."