Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 193: Tương Nghi bị giày vò

Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:12:32
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoé miệng Tang Ngọc co rút, ngờ Triệu Tương Nghi lớn gan như trực tiếp cự tuyệt và Trần Ông Thị, nhưng Tang Ngọc cũng , thấy thế liền xoay Triệu Tương Nghi: “Triệu tiểu thư, phu nhân , nếu qua, đừng trách Tang Ngọc đắc tội.”

“Gì? Ta xem, Tang Ngọc cô nương thể gì, chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, các tính toán với gì? ” Triệu Tương Nghi khinh thường Tang Ngọc, lúc nàng thật nhớ đến Bích Văn ở trấn Thanh Hà, nếu Bích Văn ở đây, thấy Tang ngọc đối xử như với nàng, khẳng định sẽ cho Tang Ngọc ăn đủ, đứa nhỏ đó bảo vệ chủ vô cùng.

“Triệu tiểu thư thật đúng là dám dám a, lá gan Triệu tiểu thư nhỏ, nhưng Triệu tiểu thư sợ mất mặt ?” Tang Ngọc cơ hồ là dùng khẩu khí uy h.i.ế.p Triệu Tương Nghi.

Thần sắc Triệu Tương Nghi khẽ biến, đến lúc nàng cũng hiểu, và Trần Ông Thị xung đột với khi nào, bà là mệnh phụ triều đình, chỉ là một đứa trẻ, trắng chỉ mới gặp hai , chẳng lẽ vì chuyện mấy năm nên gây khó dễ với ?

chuyện đó, sai là bà .

“Đi gặp phu nhân ở đây ngủ một giấc, ngày mai mất mặt, Triệu tiểu thư hãy xem xét.” Tang Ngọc thấy thần sắc Triệu Tương Nghi đổi, đắc ý.

“Đi thôi.” Triệu  Tương Nghi tuyệt đối tin tưởng, lấy năng lực của Trần Ông thị nhất định thể khiến nàng ất mặt ..... mà, khi cùng Tang Ngọc, nàng thừa dịp Tang Ngọc để ý, nháy mắt với nha bên cạnh.

Tiểu nha lúc ở phố cùng nàng chuyện vô cùng hợp, bây giờ đối mặt với tình cảnh , khẳng định tiểu nha thể hiểu ý tứ của nàng.

Hi vọng tiểu nha hoán thể nhanh chóng tìm Nhâm thị và đến giúp

Viện  tử Trần Ông thị ở cách viện tử của nàng cũng xa, nhanh triệu Tương Nghi cùng Tang Ngọc bước viện tử của Trần Ông thị  .Đêm khuya, nhưng trong viện đèn vẫn sáng, cả viện tử tối đen mà ngược càng sáng loá hơn.

Trần đại nhân vẫn còn chuyện phiếm với Bùi Hạ niên, trong viện chỉ còn Trần Ông thị  và bọn nha .

Trần Ông thị   ngay ngắn ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi Triệu Tương Nghi đến.

Tang Ngọc bẩm báo một câu, đó Triệu Tương Nghi mới gặp Trần Ông thị.

Nàng ôm tâm tình thấp thỏm , quan sát sơ qua, ấn tượng đầu tiên về căn phòng là hết sức bức

Gia cụ bày cực kỳ hợp tiêu chuẩn quý tộc, màu sắc tao nhã, Triệu Tương Nghi thích nhất là đốt hương trong phòng, nàng vốn cũng thích hương liệu, hôm nay ngửi thấy trong phòng Trần Ông thị  nồng nặc mùi hương liệu, hô hấp cũng thoải mái, loại cảm giác ngột ngạt c.h.ế.t ......

“Chào Trần phu nhân.” Triệu Tương Nghi khẽ nhún chào hỏi Trần Ông thị.

Trần Ông thị cũng thèm Triệu Tương Nghi, cũng cho Triệu Tương Nghi , nhưng Triệu Tương Nghi giống như trong dự đoán của bà , nàng xuống ghế.

Chờ Trần Ông thị Triệu Tương Nghi thì khỏi giận tím mặt: “Không phép tắc gì hết, cho ngươi mà ngươi tự ý .”

Từ khi Triệu Tương Nghi đến thời , cũng qua chuyện hành lễ kiểu , thêm nữa nàng tự do quen,nào chú ý tới những thứ ......

Lúc Trần Ông thị  , Triệu Tương Nghi liền giải thích: “Tiểu nữ tin tưởng Trần phu nhân nhất định là một trưởng bối rộng lượng.”

“Hừ, mở miệng thì ngọt, tiếc ghét bộ dáng của ngươi.” Trần Ông thị liếc Triệu Tương Nghi một cái, “Ngươi phép tắc, để dạy cho ngươi

Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh hơn, nàng kinh ngạc ngẩng đầu Trần Ông thị, cũng hiểu liền hỏi: “Xin thứ cho Tương Nghi , vì Trần phu nhân thích Tương Nghi? Rốt cuộc Tương Nghi chuyện gì mà khiến phu nhân thích?”

“Chỉ với cách chuyện của ngươi, thích” Trần Ông thị thở phì phò đem chén đặt lên bàn nhỏ, Triệu Tương Nghi, “Ngươi đừng mặt mà ăn ngoan ngọt thế, là Tử Quân, dễ gạt .”

Tại nhắc đến Bùi Tử Quân?

“Bắt đầu ừ bây giờ, ngươi ngoài sân quỳ cho , quỳ đủ một canh giờ thì lên, sẽ để Tang Ngọc giám thị ngươi, đừng nghĩ chủ ý chống .” Trần Ông thị lệnh, Tang Ngọc và mấy bà tử còn lặp ức vây lấy Triệu Tương Nghi.

“Tiểu nữ gì, phu nhân phạt tiểu nữ.” Triệu Tương Nghi tránh thoát khỏi ma trảo của mấy nha , bà tử, hai mắt căm tức Trần Ông thị.

Trần Ông thị ngạc nhiên, bà còn cho là Triệu Tương Nghi sẽ lóc nức nở, sẽ cầu xin , nhưng ngờ tới, dã nha đầu cư nhiên sợ chút nào, ngược còn căm tức hỏi nguyên nhân

“Kéo con dã nha đầu ngoài, nếu là nó chịu quỳ, liền trực tiếp dùng vũ lực ” Trần Ông thị lệnh nữa, đó tức giận Triệu Tương Nghi “Ta phạt ngươi cần nguyên nhân, chẳng qua là cảm thấy ngươi thiếu dạy dỗ mà thôi, nếu ngươi chê phạt quá nhẹ, thì cần quỳ nữa, sẽ một hình phạt đặc sắc hơn chờ ngươi.”

Trần Ông thị dứt lời, Triệu Tương Nghi liền nha , bà tử lôi ngoài, do hình nàng quá nhỏ, cho dù nghĩ hết biện pháp tránh thoát, nhưng cũng cách nào thoát khỏi trận vây khốn  .

Bên ngoài sân, gió lạnh thổi ừng cơn, Triệu tương Nghi mới từ trong phòng ấm áp lôi , thể lập tức run cầm cập, nhưng mũi thoát khỏi mùi hương liệu nồng nặc , điểm cũng nàng đặc biệt hài lòng.

Tang ngọc cùng một bà tử khác dùng sức đè Triệu Tương Nghi, đè ép như , Triệu Tương Nghi cũng tự nhiên quỳ xuống đất.

Từ hai đầu gối truyền đến cơn đau xót, còn chút lạnh do tiếp xúc với nền đất, đau đến mức Triệu Tương Nghi cắn chặt hàm răng, nàng bao giờ chịu phạt như

Oán hận Tang Ngọc đắc ý mặt, tức giận, lạnh lùng : “Các ngươi dám đối với như , nếu để cha , nhất định tha cho đám cẩu nô tài các ngươi.”

“Ơ, ngươi còn tự cho là chủ tử? Không trời cao đất rộng, ngươi rõ, ở trong viện tử ngươi cũng bằng ‘cẩu nô tài’ bọn ” Tang Ngọc thêm lực cánh tay, cho Triệu Tương Nghi thêm đau đớn.

Triệu Tương Nghi cắn chặt môi , lúc trời lạnh, đau đớn ở hai đầu gối truyền đến khiến nàng chảy một tầng mồ hôi......

Vừa vặn Trần Ông thị khỏi phòng, thấy bà chậm rãi bước đến chỗ Triệu Tương nghi bên , trong tay còn đang cầm một ấm lô ấm tay, mới Triệu Tương Nghi câu đó, bà cũng thấy, trong lòng càng thêm tức giận: “Con dã nha đầu mở miệng năng tục tĩu, lời gì cũng , đứa con gái thô bỉ như , xứng mà trong viện tử ?”

“Ta là như thế nào, chỉ cha cùng trưởng bối trong nhà mới ứng để , bà là gì mà dám quở trách .” Triệu Tương Nghi lễ độ với Trần Ông thị nữa, đó.

Trần Ông thị nổi giận, rống với Tang Ngọc: “Ngươi là c.h.ế.t , lớn như trị một đứa nhỏ, mau đè con dã nha đầu quỳ cho

“Dạ, phu nhân” Tang Ngọc lệnh, hai tay tăng thêm lực đạo, Triệu Tương Nghi mới nâng hai đầu gối đè mạnh xuống, đau đến mức  Triệu Tương Nghi ngửa đầu hô to.

“Ha ha, đau ? Thì là ngươi còn đau ?” Trần Ông thị đắc ý , khiến cho Triệu Tương Nghi nghĩ đến lão vu bà trong đồng thoại, chỉ thấy Trần Ông thị chậm chạp xuống bên cạnh Triệu Tương Nghi , “Còn nhỏ, mà hư hỏng như , buổi sáng thấy ngươi cùng Tử Quân càn rỡ vui đùa, hận thể xé rách khuôn mặt của ngươi, bẩn thỉu, đê tiện như ngươi, xứng cùng Tử Quân chơi đùa chứ? Đừng dạy hư Tử Quân.”

Lại Bùi Tử Quân

Triệu Tương Nghi cúi đầu nhịn đau, bình tĩnh suy nghĩ ......  Trần Ông thị cứ nhắc đến Bùi Tử Quân hoài , chẳng lẽ bà thật sự tính đem Trần Vi gả cho Bùi Tử Quân ? Cho nên thấy cùng Bùi Tử Quân cận, nên hận thấu xương?

“Ta rốt cuộc sai điều gì? Ta cùng tử Quân chơi đùa với thì gì?” Nghĩ đến đây, Triệu ương Nghi cố ý khích tướng.

“Cách gọi thiết như , ngươi xứng để gọi? Ngươi thích của nó, cũng là thanh mai trúc mã của nó, thể tự tiện mà gọi?” Trần Ông thị quả thật thể tin tai , “Chậc chậc, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, tuổi nhỏ như học cách dụ dỗ . Thật đúng là, mẫu nào, thì con gái như thế .”

“Đừng đem đánh đồng với nữ nhân ” Trần Ông thị thế nào nàng đều thể chịu đựng, nhưng nàng tuyệt đối nhịn Trần Ông thị đem nàng đánh đồng với Lã thị, theo ý bà , Lã thị là một nữ nhân liêm sỉ, nàng con nên cũng giống thế.

“Ơ, còn thừa nhận a.” Trần Ông thị vỗ vỗ  khuôn mặt như quả trứng của Triệu Tương Nghi, “Không thừa nhận cũng , nhưng mà cảnh cáo ngươi, cách xa Tử Quân  một chút, nó để ngươi bám , loại bần tiện [nghèo+ ti tiện] như ngươi xứng cùng nó chuyện .”

“Tử Quân thích chơi đùa ới , mà cũng thích chơi đùa ới , bà quyền ngăn cản.” Triệu Tương Nghi cắn răng nghiến lợi , đầu gối cũng đau, hai cánh tay nắm lấy cũng đau, rốt cuộc tiểu nha đó hiểu ý đây...... Nhâm thị còn ca ca khi nào mới đến đây giải cứu .

“Câm mồm ” Trần Ông thị giơ tay lên, chậm chạp đánh, bà nén giận, đó tiếp, “Tử Quân  sẽ thành với Vi Nhi nhà , ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, ngay cả cho Tử Quân ngươi cũng xứng . Nhỏ như tham vọng trèo cây cao .”

Thì chuyện như .

Triệu Tương Nghi thầm nghĩ, khi hiểu chân tướng, bắt đầu lo cho tình cảnh của ...... Một canh giờ chính là hai giờ đồng hồ, cộng thêm đám Tang Ngọc bộ dáng hung thần ác sát , một canh giờ , sớm còn hình .

Trong viện tử ai thể giúp nàng đây? , còn Trần Vi a

Hỏng bét...... Trần Vi mới Bùi Mẫn Nhu gọi chuyện, vốn là nàng cũng là cùng, chẳng qua là tạm thời cảm thấy lạnh, chuẩn trở về mặc thêm quần áo ...... Bây giờ, nàng cực kỳ hối hận theo cùng, ít nhất Trần Vi thể tình cảnh của nàng, chạy tìm cứu.

“Các ngươi ở nơi coi chừng dã nha đầu , tới một canh giờ, cho dậy.” Trần Ông thị cuối cùng lên, nghiêm nghị phân phó .

Lúc , một bà tử hỏi: “Phu nhân, nếu là Triệu gia phát hiện, đến lúc đó đến đây truy cứu thì ?”

“Sao thể, bây giờ khuya , tất cả còn cho rằng nó ngủ đấy.” Trần Ông thị để ý chút nào đáp, “Với ......” Bà trợn mắt Triệu Tương Nghi:

“Kể từ hôm nay, ngươi hãy học cách an phận , nếu còn tìm cách tiếp cận Tử Quân một bước, hoặc là đem chuyện đêm nay cho những khác, nhất định sẽ ngươi mặt, sẽ phạt quỳ đơn giản như , ngươi .”

Thấy Triệu Tương Nghi chỉ mím chặt môi lên tiếng, Trần Ông thị càng phát cáu,  phân phó Tang Ngọc: “Lại dùng sức một chút đè nó, xem nó còn đau”

Tang Ngọc dùng thêm sức, hai đầu ối và hai cánh tay Triệu tương Nghi truyền đến cơn đau, mồ hôi càng chảy nhiều hơn, nàng phát tiếng la.

lúc , Trần Vi từ viện tử Bùi Mẫn Nhu trở về, cách đấy xa thấy trong sân tiếng quát tháo, điều Trần Vi để ý, chỉ cho là một nha nào đó chọc giận tới ruột của , nên chịu phạt.

viện tử, thấy nha bà tử đang đè ép là Triệu Tương Nghi, Trần Vi thất kinh Triệu tương Nghi đang nha   mạnh mẽ đè xuống đất, thể cơ hồ mặt đất giá lạnh,  đầu gối cũng Tang Ngọc dùng chân đạp, đau đến mức la to

Không chuyện gì xảy , Trần Vi thất kinh chạy chỗ Triệu Tương Nghi, mẫu tức giận : “Nương, , Tương Nghi là khách của Bùi gia, đối với như

“Vi Nhi, nơi chuyện của con, con coi như thấy một màn , mau tắm rửa ngủ , sáng mai còn dậy sớm đấy” Trần Ông thị nghiêm mặt dạy dỗ Trần Vi, bà nữ nhi của lời.

lúc Trần Vi cũng ,  dùng sức đẩy Tang Ngọc , mắng: “Cẩu vật, còn mau thả , lỡ xảy chuyện, các ngươi cũng phạt.”

Nha , bà tử mấy đều Trần Vi lớn lên, luôn thấy nàng lễ độ, ừng thấy nàng tức giận thế  nhất thời dọa, lăng lăng buông lỏng tay ......

Triệu Tương nghi cảm thấy như trút gánh nặng, cảm giác đau đớn giảm bớt chút, nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, Trần Vi đang tức giận, vạn phần cảm kích một câu: “Cám ơn tỷ.”

“Vi Nhi, con mới cùng nó tiếp xúc bao lâu, vì nó mà cãi lời nương, hơn nữa còn những lời vô tình như với đám Tang Ngọc” Trần Ông thị quả thật thể tin đây chính là con gái mà nuôi dạy.

“Nương, dù thế nào nữa đây cũng Bùi gia, cũng là Trần gia, mà nương dám ở đây tự ý dùng hình với Tương Nghi, nếu để cha , ca ca Tương Nghi ,sẽ nghĩ chúng thế nào? Dì và dượng còn mặt mũi nhà Tương Nghi? Mặt để ở ?” Trần Vi đối với hành động của Trần Ông thị  thất vọng cực kỳ, may mà Tương Nghi xảy chuyện gì, nếu xảy một chút vấn đề, như nàng và Tương Nghi còn Triệu Hoằng Lâm, cũng đừng nghĩ gặp ......

“Vi Nhi, con tỏ cái thái độ , con quên những điều nương dạy con ” Lúc đây, Trần Ông thị đem hết thảy sai lầm ném lên đầu Triệu Tương Nghi, “Đều là ‘tiện chủng’ , con gái mới ở chung với ngươi bao lâu, ngươi dạy thành như

“Ai dám mắng con gái là ‘ tiện chủng ’” Giọng Triệu Tín Lương đột nhiên truyền đến, Triệu Tương Nghi thấy, cũng thả lỏng , cả giống như khí lực, mặt đất lạnh băng, mặc dù cả đau đớn, nhưng nàng an tâm.

Không , hết thảy đều qua.

Nhâm thị, Triệu Hoằng lâm, Triệu Tín Lương vội vã chạy .

Trần Ông thị kinh ngạc Triệu gia đột nhiên xuất hiện, Trần Vi là lúng túng Triệu Hoằng Lâm, giải thích nhưng .

Triệu Tín Lương đau lòng ôm Triệu Tương Nghi, Nhâm thị xoa mặt nàng, an ủi: “Không , , cha nương đều ở đây, là cha nương khinh suất”

“Nương, con mà.” Triệu Tương Nghi miễn cưỡng, “Chỉ là đến quá muộn.”

“Ngươi gì con gái ” Triệu Tín Lương tức giận trợn trừng mắt Trần Ông thị, Trần Ông thị chút sợ, bà rõ cái gia đình thô bỉ,  trong viện cũng hộ vệ, nếu là bọn họ loạn, chính sẽ chịu thiệt.

“Ta thể cái gì, chẳng qua là tìm con bé tới đây trò chuyện mà thôi, con bé vô lễ với , cho nên chỉ dạy dỗ con bé một chút thôi.....” Trần Ông thị ngượng mà .

“Giáo huấn chút? Con bé mặt đất.” Nếu lúc đang ôm triệu tương Nghi, Triệu Tín Lương sớm xông lên tát Trần Ông thị một cái bạt tai .

“Con gái dạy, ngươi nhúng tay ” Cuối cùng, Triệu Tín Lương nghiến răng .

Triệu Hoằng Lâm mặt âm trầm đến gần Trần Vi, cực kỳ chán ghét : “Ta thấy cô đối xử với Tương Nghi , ngờ tất cả đều là giả tạo. Quả nhiên thể tin con gái nhà quan, cô ở đây thể Tương Nghi chịu phạt mà cầu xin giúp con bé, cô quá độc ác, xem thấy rõ.”

“Ta......” Trần Vi bởi vì lời của Triệu Hoằng Lâm mà hai mắt đỏ bừng,  bụng đầy ủy khuất nên lời..

“Không liên quan đến Vi Nhi.” Trần Ông thị lạnh nhạt giải thích.

“Ca ca, thật liên quan đến Vi tỷ tỷ,ca giải thích.” Triệu Tương Nghi sợ hiểu lầm,  vội vàng vì Trần Vi giải vây.

Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm đồng thanh: “Con / cần nữa, nơi cha/ ca giải quyết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-193-tuong-nghi-bi-giay-vo.html.]

Triệu Tương nghi thế cảm động, mới Trần Ông thị đối đãi với như , nàng  , nhưng giờ thấy nhân đều bảo vệ , nàng cảm thấy hai mắt như dòng nước ấm chảy .

“Đêm khuya, chúng về , buổi sáng ngày mai tìm Bùi lão gia đòi công đạo, tóm chúng thể bỏ qua chuyện dễ dàng thế.” Nhâm thị khuyên nhủ, vết thương Triệu tương nghi, thấy con bé chút mệt mỏi, liền lấy con bé trọng.

Triệu Tín Lương ,   Triệu Tương Nghi trong lòng, đó gật đầu một cái: “Hảo, Hoằng Lâm chúng , dù họ thoát hòa thượng nhưng trốn khỏi miếu, ngày mai tìm họ tính sổ cũng muộn.”

Bây giờ, Triệu Tín Lương dùng”Họ” để chỉ đám trong viện tử.

Câu khiến lòng Trần Vi đau nhói, ở trong mắt bọn họ, và mẫu hề khác .

“Đều tại nương hết” Trần Vi trút giận lên Trần Ông thị, từ nhỏ đến lớn, đây là đầu tiên Trần Vi ức giận với Trần Ông thị đến .

Nàng nhấc váy, xoay chạy phòng.

Trần Ông thị sững sờ tại chỗ, thể tưởng tượng nổi tới ngôn hành cử chỉ của con gái, nhất thời cảm thấy, tâm huyết nhiều năm của dường như uổng phí.

Triệu Tín Lương hừ một cái, đó ôm Triệu Tương Nghi khỏi viện tử .

Triệu Tương Nghi an tâm dựa trong lòng phụ , ngửi mùi hương nhàn nhạt phụ , trong lòng tràn đầy vui mừng, khỏi nhẹ nhàng : “Thật quá, những lúc nguy hiểm nhất, phụ đều xuất hiện cứu con, cho dù tình hình tệ cỡ nào, nhưng cuối cùng đều an .”

Cảm giác an mãnh liệt như , Triệu Tương Nghi khỏi nhớ mấy năm , cùng Triệu Hoằng Lâm vây trong rừng núi, cũng là lúc đêm khuya, phụ và Triệu lão nhị tìm bọn họ, phụ tự cõng nàng, xuống núi. Cảm giác khi đó, giống như lúc , cảm thấy an tâm tự tại.

“Muội còn vui vẻ .” Trong lời của Triệu Hoằng lâm tràn đầy áy náy cùng lo âu, “Bọn lo chết, lúc tin, vội vã chạy tới, chỉ sợ  tới chậm, xảy chuyện gì...... May mắn xảy chuyện lớn.”

, Tương Nghi, con mau cho nương , con thương chỗ nào, trở về nương thoa thuốc.” Nhâm thị lo lắng .

Triệu Tương Nghi hướng trong n.g.ự.c phụ chui , buồn buồn : “Đầu gối cùng cánh tay, nghiêm trọng lắm...... Chẳng qua nếu như lúc chạy đến kịp, con sẽ doạ c.h.ế.t mất, đàn bà đó thật độc ác.”

“Ta ngay họ gì ốt lành gì mà, cư nhiên khi dễ nhà chúng , tính tình chua ngoa” Triệu Tín Lương cam lòng , “Ngày mai xử lý xong chuyện , chúng mới về nhà, Tương Nghi lớn như , mặc dù giống như con gái bọn họ bảo hộ quá , nhưng cũng chúng bảo vệ, từng chịu khổ thế chứ?”

“Đáng hận nhất chính là Trần Vi đó, bên ngoài thì đối xử với tiểu tệ, lưng giống như nương nàng , hung ác vô cùng.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng .

“Ca ca, ca hiểu lầm Vi tỷ tỷ .” Triệu Tương Nghi thấy Triệu Hoằng Lâm nhắc tới Trần Vi, liền nhân cơ hội giải thích, “Lúc họ gọi đến, Vi tỷ tỷ ở đây, tỷ chuyện , khi Vi tỷ tỷ  trở về viện, thấy chịu phạt, tỷ cãi với nương , vì thế mới dễ chịu chút, nếu như tỷ , chịu phạt nặng hơn bây giờ .”

“A? Có chuyện như ? Vậy mới tại con .” Nhâm thị hỏi ngược , suy nghĩ một chút, gật gật đầu , “Như xem , cô bé Trần Vi tệ, ít nhất giống mẫu cô bé.”

“Con thấy .” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái, lúc cực kỳ ghét ba Trần gia.

Cả bốn về viện tử của , trải qua chuyện , Nhâm thị chịu cho Triệu tương Nghi ở viện tử bên cạnh nữa, mà ôm Triệu Tương Nghi đến phòng của , vuốt mái tóc rối của nàng, giúp nàng lau mồ hôi.

Nhâm thị dịu dàng, khiến  Triệu Tương Nghi ấm lòng, mới còn cảm thấy  thể đau, giờ cảm thấy đau chút nào.

“Chúng tắm rửa quần áo , để nương xem mấy vết thương con, bôi thuốc,như sẽ đau nữa.” Nhâm thị ôn nhu .

Triệu Tương Nghi nghịch ngợm : “Nương, con đau, đau .”

“Nói gì đấy, nhất định kiểm tra cẩn thận mới , nếu nương yên lòng.” Nhâm thị vỗ nhẹ đầu Triệu Tương Nghi, đầu với Triệu Tín Lương, “Tối nay ngủ với Tương Nghi, đến phòng cách vách ngủ .”

Triệu Tín Lương gật đầu một cái: “Hảo, con nàng nghỉ ngơi sớm chút, hảo hảo an ủi Tương Nghi.”

“Ừ, , và con yên tâm , khuya lắm , chuyện đợi ngày mai .”

Nhâm thị dứt lời, Triệu Tín Lương cùng Triệu Hoằng Lâm đều , cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm vẫn còn yên tâm Triệu Tương Nghi một cái, đó một câu: “Lần gặp mấy chuyện như thế , nhớ tìm một nha thông minh một chút tới bẩm báo, tìm một đứa đần như , hại đến chậm.”

“Lúc tình huống gấp như ......” Triệu Tương Nghi méo méo miệng, nhưng mà trong lòng nàng Triệu Hoằng Lâm như là lo ắng cho

Chờ hai cha con , Nhâm thị bế Triệu Tương Nghi lên, Triệu Tương Nghi vội vàng tránh thoát: “Nương, tự con thể , con tám tuổi rồi, cần nương ôm , sẽ thẹn thùng đấy.”

“Trước là thế, con bây giờ thương, nương đành lòng để con mệt.” Nhâm thị kiên trì, dịu dàng ôm Triệu Tương Nghi, hướng phòng bên tới.

Nha ,bà tử thêm cánh hoa nước tắm, còn chuẩn quần áo sạch, khói lượn quanh trong nhĩ phòng [phòng tắm], tựa như tiên cảnh

“Nước ấm, con cởi quần áo , để nương xem vết thương của con.” Nhâm thị liền bắt đầu cởi thắt lưng của Triệu Tương Nghi.

Tuy thể chỉ tám tuổi, nhưng tuổi thật hơn hai mươi , vốn thói quen tắm một , lúc đối mặt với yêu cầu của Nhâm thị, chút tự nhiên. Thật khác với cách chăm sóc của Phương thị.

“Ơ, Tương Nghi còn hổ?” Nhâm thị tấy hai gò má Triệu Tương Nghi ửng đỏ, bèn trêu ghẹo.

khi nàng đem quần áo và nội y của Triệu Tương Nghi cơi , nh2int hấy đầu gối và cánh tay sưng đỏ, cũng nổi nữa.

“Thật độc ác, con chỉ là một đứa trẻ thôi mà bà tay nặng như .” Nhâm thị nhíu chặt mày, trong lòng đau đớn và áy náy, “Tương nghi, nương sẽ theo sát bên cạnh con, sẽ để con khi dễ. Con chịu khổ thế, trong lòng nhất định uỷ khuất ?”

“Nương, hiện tại , cũng qua .” Triệu Tương Nghi lẳng lặng đáp.

Nàng càng như , Nhâm thị  càng khó chịu trong lòng hơn.

Nhâm thị ôm Triệu Tương Nghi trong thùng tắm, vết thương sưng đỏ ngâm trong thùng nước nóng đau đớn như kim châm đ.â.m , đau đớn đến mức Triệu Tương Nghi nhíu chặt mày .

Nha , bà tử thấy, lập tức lặng lẽ thêm nước ấm trong thùng, Triệu Tương Nghi khá hơn một chút.

Nhâm thị cẩn thận lau cho Triệu Tương Nghi, thấy vài vết tím đen cánh tay nàng, trong lòng càng thêm tức giận: “Trần gia dầu gì cũng là nhà quan, chủ mẫu lòng độc ác như chứ? Con đắc tội với bà khi nào, mà bà khi dễ con ?”

“Nương, con gì, nhưng bà con cách xa Bùi Tử Quân một chút......” Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều giải thích.

“Vì ?” Nhâm thị lầm bầm lầu bầu một câu.

Hai con chuyện xong, trong phòng yên tĩnh , chỉ tiếng nước chảy.

Sau khi tắm rửa xong, Nhâm thị đắp thuốc lên vết sưng đỏ Triệu Tương Nghi, lúc nơi sưng đỏ lành lạnh, là thoải mái.

Nhâm thị cầm lấy nội y mặc cho Triệu Tương Nghi, đó ôm nàng lên, nhét nàng trong ổ chăn ấm, còn thì rửa mặt

Triệu Tương Nghi một giường lớn, trong đầu còn nhớ đó cảnh tượng Trần Ông thị phạt , miệng vết thương nhói đau.

May mà nhà nàng kịp thời chạy tới, cũng nhờ Trần Vi cầu tình giúp nữa, nếu , chỉ bằng cái thể nhỏ bé của nàng, đám Tang Ngọc đối đãi như thế, chừng sẽ xảy chuyện lớn thật.

Nghĩ đến càng giận hơn, nàng sống lâu như , bao giờ chịu qua cái cảm giác khuất nhục ...... Trần Ông thị, nàng sẽ nhớ kỹ.

Không lâu , Nhâm thị mặc lý y bước , phân phó a Bình mấy câu, đó trong phòng yên tĩnh tiếng động gì nữa.

Yên tĩnh đến nổi Triệu Tương Nghi thể thấy tiếng lá cây xào xạc bên ngoài

Nhâm thị cẩn thận lên giường, thấy hai mắt Triệu Tương Nghi mở thật lớn, ngủ, mỉm nàng: “Sao ? Vết thương đau?”

Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái, đưa tay nắm lấy tay Nhâm thị: “Nương, khi ngủ nương kể chuyện xưa cho con , chuyện gì cũng .”

Nàng bao giờ khi ngủ chuyện xưa

Cho tới bây giờ chẳng qua là cầm quyển sách mà , hoặc là tự kể cho .

Nhâm thị suy nghĩ, cố gắng tìm những câu chuyện thần tiên, một lát , nàng giường, nhẹ nhàng ôm Triệu Tương Nghi, vỗ bả vai của nàng (TTN) : “Vậy nương kể cho con chuyện về Thất Tiên Nữ, khi còn nhỏ bà ngoại con thường kể cho nương .”

Triệu Tương Nghi nghiêng đầu, ối ới chuyện xưa nàng quan tâm lắm, quan trọng là Nhâm thị quan tâm đến .

Sau đó, Nhâm thị kể chuyện Thất Tiên Nữ, còn kể xong thì Triệu Tương Nghi tiến mộng ......

Thấy thế, Nhâm thị cẩn thận đặt Triệu Tương Nghi ngay , đó vén tóc ven tai, cúi hôn lên trán Triệu Tương Nghi

“Ngủ ngon con gái, hãy đem những chuyện hôm nay quên hết, chỉ mơ thấy điều .”

Ánh nến trong phòng thổi tắt, mặc dù bên ngoài lạnh như băng hầm, nhưng bên trong phòng vẫn như cũ ấm áp như xuân.

Lúc ở trong phòng Mặc Nhã Như, Mạc Nhã Như vẫn ngủ, khi Triệu Tương Nghi phạt, mạc Nhã Như cao hứng vô cùng, nàng chỉ hận mặt tại hiện trường, tận mắt thấy Triệu Tương Nghi phạt.

Sáng sớm hôm , Triệu Tương Nghi ngủ một giấc thật ngon, đợi khi nàng tỉnh dậy thì thấy Nhâm thị hết.

Phục vụ Triệu Tương Nghi rời giường chính là A Bình, chờ Triệu Tương Nghi hỏi Nhâm thị thì A Bình trả lời, Nhâm thị sáng sớm cùng Triệu Tín Lương tìm Bùi Hạ Niên .

Triệu Tương Nghi dĩ nhiên là Nhâm thị gì, cho nên cũng còn hỏi nhiều, chẳng qua là ngày hôm qua đám đó hành hạ, hại cả sưng đỏ, khỏi chút đau đau.

A Bình dựa theo lời Nhâm thị phân phó, cẩn thận sắc thuốc cho Triệu Tương Nghi uống

Bởi vì Nhâm thị ở đây, cho nên lúc Triệu Tương Nghi dùng điểm tâm chút yên lòng. Đang ăn điểm tâm thì Bùi Tử Quân vội vã chạy tới.

“Muội chứ? Bị thương chỗ nào? Tiểu di của cũng thật quá đáng” Hắn cửa liên hồi.

Triệu Tương Nghi đầu tiên là sửng sốt  đó ngửa đầu hỏi: “Ngay cả cũng hả?”

“Cha sáng sớm tìm cha , đó bọn họ kéo đến viện của tiểu di, tranh chấp với , cuối cùng mấy cái nha bà tử trong viện tiểu di cũng đánh, phạt...... Huynh hỏi chuyện gì, thì mới tối hôm qua tiểu di phạt ” Bùi Tử Quân chút nóng nảy, “Muội còn cho ,thương thế của

“Muội vô cùng a, chỉ là đầu gối và hai cánh tay chút sưng, thương ngoài da thôi, mấy ngày là khỏe.” Triệu Tương Nghi , dù bây giờ việc gì là , chuyện còn , Nhâm thị và sẽ giải quyết.

“Huynh ăn điểm tâm ?” Triệu Tương Nghi thuận miệng hỏi, , “Có cùng ăn với ?” Nói xong gọi A Bình lấy thêm bát đũa.

Bùi Tử Quân nào tâm tình dùng cơm, tuy từ sáng đến bây giờ một miếng cơm cũng còn ăn.

“Tiểu di điên ? Làm với ? Muội và tiểu di mới gặp hai thôi mà.” Bùi Tử Quân đối với hành động đột ngột của Trần Ông thị hết sức hiểu.

“Ai , tự nhiên sai Tang Ngọc đến tìm , khi qua đó tìm cách gây khó dễ, cuối cùng quỳ xuống, còn hảo hảo dạy dỗ , nhớ kỹ, sai phạm nữa.” Triệu Tương Nghi lạnh, đó ăn một miếng cháo.

“Tiểu di nhớ cái gì?”

“Nha.” Triệu Tương Nghi lạnh nhạt , “Tiểu di cách xa một chút.”

“Hả?” Bùi Tử Quân thể tưởng tượng nổi , “Tiểu di thật sự điên ......” Xưa nay kính trọng trưởng bối như Bùi Tử Quân,  đối với hành động của Trần Ông thị cũng bình tĩnh nổi nữa .

, những nha , bà tử đánh, tiểu di của thì ?” Triệu Tương Nghi buông chén xuống đũa, yên lặng Bùi Tử Quân.

“Tiểu di cũng hơn tí nào, dượng khi chuyện, giận điên , ngay tại chỗ mắng tiểu di, một chút thể diện cũng cho tiểu di, đó cha bắt tiêủ di ở mặt nhận với cha ,  đối với tiểu di mà , thể đây là sỉ nhục lớn, so với việc mạng của tiểu di còn nghiêm trọng hơn”

“Bà theo ?”

“Mới đầu thì tiểu di phục, nhưng dượng đe dọa, tiểu di sợ dượng nổi giận, cuối cùng đành nhận với cha , cũng bảo đảm quấy rầy nữa. Huynh chỉ nhiêu đây, cha vẫn còn ở đó, yên lòng, vội vàng chạy đến đây.” Bùi Tử Quân xong, suy nghĩ một chút lời Triệu Tương Nghi mới , yên tâm dặn dò, “Muội đừng lo a, những điều mà tiểu di , như là cách xa … Muội hãy xem như từng .”

“A, cũng là loại để khác khác tuỳ tiện định đoạt.” Triệu Tương Nghi gật đầu một cái.

Loading...