Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 209: Tương Liên xuất giá
Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:25:17
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa trưa, Triệu lão tam xe trâu trở về Triệu gia thôn.
Còn về tới nhà, thấy Lục thị ứng ở giữa đường chờ , Triệu lão tam đành xuống xe trâu, cùng bộ về nhà.
Lục thị là cực kỳ phản đối Triệu Tương Liên gả cho Nguyên Sách, bởi vì đúng như lời Nhâm thị , Lục thị là mẫu ruột của Triệu Tương Liên, hơn nữa nhiều năm qua đối xử với Tương Liên, nếu Triệu Tương Liên thật sự gả cho Nguyên Sách, bằng với tình hình Nguyên sách bây gờ thể vớt chỗ ? Chờ Nguyên sách phát đạt, chỉ sợ Triệu Tương Liên chỉ sống , chừng còn sẽ trả thù.
Khác với việc , tiền bán thì bà và Triệu lão tam thu, đến lúc đó tiền trong tay , chờ Triệu Tương Liên bước đại trạch viện, trong v2ong mấy năm thể về , còn lo lắng nàng đến báo thù ?
Nghĩ như thế, Lục thị bực với quyết định của Triệu lão tam, mặc dù ở ngoài nhưng vẫn nắm lấy ống tay áo ông cả giận : “Không như thế , ông cốt khí , thấy phát đạt, ông dính theo, ông cần mặt mũi nhưng cần.”
“Bà bớt ” Triệu lão tam liếc Lục thị một cái, “Hôn sự của Tương Liên, đến phiên bà quan tâm, con gái của , thích gì thì ”
“Ông” Lục thị giận, môi mở , nhưng mấy chốc lấy bình tĩnh, về lạnh lùng , “Triệu Tín Dương, ông cũng đừng tin quá, nếu thằng nhóc ở đại phòng thành long thành phượng còn tin, ông nghĩ rằng thằng nhóc Nguyên Sách đó sẽ phát đạt ? Ông mà mơ, , đem Tương Liên bán cho còn hơn chánh thất cho tiểu tử Nguyên Sách đấy, hơn nữa, nhiều thất thể phù chánh [lên vợ chánh], còn sợ về Tương Liên tiền đồ ? Chỉ cần Tương Liên bản lãnh, lên phù chánh, cuộc sống của hai vợ cồng chúng ?”
Triệu lão tam phất tay một cái: “bà đừng giả bộ mặt , chuyện cứ quyết định như , chuyện của Tương liên và Nguyên Sách, đáp ứng .”
“Cái gì?” Lục thị ừng bước , nắm chặt cánh tay Triệu lão tam ức giận , “Không ông hôm nay xem tử ? Làm ồng ý nhanh hả? Ông còn hỏi qua ý kiến của , còn cho theo cùng.”
“Hỏi qua bà gì?” Trong mắt Triệu lão tam thoáng qua một tia lạnh lẽo, “Đừng voi đòi tiên, cho là dám gì bà hả, cái nhà ừ khi nào đến phiên bà chủ?”
Lục thị thấy thế, ngây , định phát giận với Triệu lão tam
Còn đợi Lục thị phát tác, Triệu lão tam ngay đó cảnh cáo: “Lần bà náo thì tuỳ, nếu bà hoà ly, thì hoà ly , thể lập tức tìm từ thư.” Dù chuyện của con gái thành, chuyện tìm thê tử cho Triệu Hoằng Nhân thành vấn đề, lục thị uốn , thì cái nhà cần bà .
Đã tiền, ông đây còn sợ tìm một vợ khác ?
Lục thị lúc bối rối.
Bởi vì ngày thường, Triệu lão tam hơn phân nửa còn kiêng kỵ chuyện hoà ly với bà, cho nên lúc nào bà cũng giành ưu thế. , thấy trong mắt Triệu lão tam tia lạnh lùng, Lục thị thấy tiếng lộp bộp trong lòng.
Không thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sát Triệu lão tam về nhà.
Mà Triệu lão tam, để ý đến Lục thị, tiếp tục về phía , trong đầu hồi tưởng chuyện trấn.
Ông lo lắng ở cửa hàng phụ cận chờ Nguyên Sách, đến gần trưa, khách nhân trong quán ăn tản bớt, Nguyên Sách và hoả kế mệt phờ, hai đang ở trong điếm ăn điểm tâm.
Thấy thời cơ tới, ông liền bước quán ăn.
Lúc Nguyên Sách thấy ông , vẻ mặt tự nhiên, chút nghi ngờ, mang theo vài phần kinh ngạc. Thái độ của Nguyên Sách hơn Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân nhiều, thấy tới, nhiệt tình chào hỏi, mời ăn mời , cho cảm xúc khẩn trương giảm bớt vài phần.
Thấy hoả kế lui xuống, ông Nguyên Sách do dự, cuối cùng thẹn thùng mở miệng: “Thật là ngượng ngùng, hôm nay nên tới đây......”
Nguyên Sách xong, hổ : “Không ngài tới đây cái gì phân phó? Nếu như ngài là cho bảo cách xa tương liên , xin , .”
“Không, ” Ông lắc đầu, giải thích, “Hôm nay đến đây để thế, chỉ là.....” Lời đến khóe miệng, thế nhưng ông mở cái miệng .
Nghĩ đến hành động mấy ngày của , ông thật tìm lỗ nào mà chui xuống cho xong.
“Bá phụ.” Nguyên sách đột nhiên là trịnh trọng gọi, “Ta thể gọi ngài một tiếng bá phụ ?”
Triệu lão tam ngẩn , cuối cùng gật đầu.
Nguyên Sách cao hứng , cũng thành khẩn : “Bất kể các ngươi nghĩ như thế nào, thể đảm bảo, đó chính là, để Tương liên gả cho , nàng sẽ chịu khổ , so với những kẻ khác sẽ đối xử với nàng hơn.”
Ông ngây
Không ngờ quan tâm đến con gái như . Ông cũng từng quan tâm đến, nhớ mấy năm gần đây, đối với Tương Liên ông hầu như chiếu cố đến, chuyện gì cho con gái cả.
“Bá phụ, ngài thể đáp ứng gả Tương Liên cho ? Tuổi nàng còn nhỏ, thể kéo dài thêm nữa.” Trước đây, Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng lâm, cả đám Triệu Tương liên nhắc nhở Nguyên sách, nếu tìm tới cửa, nhất định mềm lòng, đòi những sỉ nhục mà chịu. khi gặp Triệu lão tam, Nguyên sách thấy nên dùng tình cảm của để cảm hoá Triệu lão tam, nếu như chuyện hôn sự của và Tương Liên định thành, như Triệu lão tam chính là nhạc phụ của , còn sống chung một mái nhà với .
Triệu lão tam kinh ngạc Nguyên Sách, sống nhiều năm như , đây là tiên ông yên lặng suy ngẫm , tận sâu đáy lòng,chút tình thương của một cha vốn nhỏ bé bắt đầu phóng to gấp mấy .
Ông gật đầu, lẩm bẩm : “Con gái mấy ngày hôm nay như mất hồn, thấy cũng đau lòng, suy nghĩ thấy con bé cũng đúng, khó khăn lắm mới thể gặp đối xử với nó, cũng thấy yên tâm hơn nếu giao con bé cho ngươi”
Nguyên Sách mừng rỡ, ngờ Triệu lão tam sẽ đáp ứng sảng khoái như , mặc dù ít nhiều gì cũng là do trúng quán ăn , nhưng cũng Nguyên Sách mừng rỡ thôi: “Cảm ơn bá phụ”
Triệu lão tam cũng , thật ông cũng nghĩ đến, Nguyên Sách từng vũ nhục, phản đối với thái độ như .
“Phụ .” Đang hồi tưởng thì tiếng của Triệu Tương Liên cắt đứt
Triệu lão tam phục hồi tinh thần , kinh ngạc Triệu Tương Liên
Thì con gái lớn như , ông bao giờ con.
Triệu Tương Liên vành mắt đỏ hoe, giọng mềm dịu cầu xin Triệu lão tam: “Phụ , van cầu hãy đồng ý chuyện của con và Nguyên sách, khi cuộc sống cua con định , con nhất định sẽ hảo hảo báo đáp công ơn dưỡng dục của .”
“Tương Liên ......” Triệu lão tam run rẩy vươn tay, xoa đầu Triệu Tương Liên
Triệu Tương Liên vì một động tác mà cứng , vì từ khi chào đời đến nay, đây là đầu tiên Triệu lão tam nàng hoà ái như . Mới , nàng thấy Triệu lão tam đưa tay, còn tưởng rằng ông tát một bạt tai đấy…
“Tương Liên , chuyện chung đại sự của con cha ồng ý, chỉ còn chờ đến mai nữa thôi, đừng nữa, sắp nương tử .” Còn đợi Triệu lão tam xong, Lục thị vọt đến kéo tay Triệu Tương Liên dịu dàng .
Triệu Tương Liên chán ghét nhíu nhíu mày, nhàn nhạt bỏ tay Lục thị , nhàn nhạt Triệu lão tam: “Phụ , là thật ?”
Lục thị Triệu lão tam, thế, cũng ngẫm ngây ngô ở trong nhà lâu , nếu như thật sự hoà ly, bà từng tuổi , còn thể gả cho ai nữa chứ?
Nếu chuyện Triệu Tương Liên Triệu lão tam đồng ý , hôn sự của Triệu Tương Liên và Nguyên sách như ván đóng thuyền, nếu như còn phản đối, đó chính là ngu xuẩn. Đến lúc đó chừng Triệu Tương Liên sẽ oán bà, ngay cả Triệu lão tam cũng sẽ ghét bà, giả như vì chuyện mà hoà ly, như chẳng là bắt gà còn mất nắm thóc , lập tức đổi thái độ, tích cực ủng hộ, lẽ khi Triệu Tương Liên xuất giá còn ấn tượng với bà.
Qua ít hôm nữa, chuyện quá khứ, chừng Triệu Tương Liên còn đối xử với bà hơn đấy.
Cho nên, Lục thị chen miệng thêm: “Là thật, một chút cũng sai , bọn đáp ứng, phản đối nữa con hài lòng ?”
Triệu Tương Liên nhíu mày, chán ghét : “ đang hỏi phụ cứ hỏi bà.”
Triệu lão tam liếc Lục thị, đó tiếp tục : “Tương Liên , phụ suy nghĩ , mấy năm nay là phụ đối với con , hại chuyện chung đại sự của con kéo dài đến tận hôm nay. Phụ thấy Nguyên Sách quan tâm con, như cũng yên tâm hơn, chuyện là phụ đúng, con tha thứ cho phụ ?”
“Phụ ” Triệu Tương Liên bao giờ nghĩ rằng sẽ một ngày Triệu lão tam quan tâm đến , nàng chút do dự nhào lòng Triệu lão tam, nghẹn ngào , “Cám ơn phụ thành , nữ nhi sẽ nhớ ơn cả đời.”
Tình cảm giữa với thật kỳ quái, nhiều năm như , nàng bài xích cái nhà , chán ghét mỗi trong nhà. lúc Triệu Tương Liên thấy Triệu lão tam thật thiết, khiến nàng liều lĩnh sa sự dịu dàng đây.
Khoé miệng Lục thị co rút, liếc mắt hai cha con, song vẫn nở nụ : “Tương Liên, chúc mừng con, bây giờ con là một đại cô nương, nhanh sẽ lập gia đình, mấy ngày hãy để Nhị nương thể chút việc cho con ?”
Đối với những khác, Triệu Tương Liên thể nhận thấy tình cảm của họ dành cho nàng
lúc , Lục thị tỏ thái độ với nàng, lẽ là nịnh bợ đây.
“Nhị nương, chỉ xin bà đừng gây thêm chuyện cho là .”Triệu Tương Liên lạnh lùng, trực tiếp lướt qua Lục thị trở trong nhà
Lục thị tại chỗ phát cáu, kéo tay Triệu lão tam, Triệu lão tam cũng để ý bà , theo trong
Mấy ngày , Nguyên Sách và Nhâm thị đến Triệu gia thôn, là thăm Lý thị, đó mới đến Tam phòng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-209-tuong-lien-xuat-gia.html.]
Nhâm thị vẫn đảm đương vai trò bà mai, nhưng so với đến đây, đãi ngộ thật khác biệt. Lần đám tam phòng mặt lạnh, tuy lễ tiết chu , nhưng khiến thoải mái trong lòng. Lần , chỉ đối đãi hơn, mà còn cảm nhận sự nhiệt tình của đám ngời tam phòng.
“Đại tẩu, bây giờ cưới vợ giống như nha…, cưới một cô vợ thì chỉ cần bốn, năm xâu tiền là đủ , nhưng bây giờ tiền ít như đủ nhét kẻ răng” Lục thị thừa dịp Nhâm thị uống , đảo mắt tâm tư của
Nhâm thị đặt chén xuống, : “Đó là ở trong thành, hỏi thăm , bên còn dựa theo quy củ mà .”
“Không Nguyên sách luôn miệng sẽ đối xử với Tương Liên nhà ? Vậy thì lấy chút thành ý nha” Lúc Lục thị chuyện, còn thủ thế thành chữ ‘tiền’, lúc , bà chuyện một chút nào giống như bán con gái.
Triệu Tương Liên trốn ở phía rèm che lén, thấy thế lập tức ho khan mấy tiếng, ý bảo Triệu lão tam chuyện.
Triệu lão tam hồi thần, Nhâm thị, ngượng ngùng : “Bây giờ trong thôn cưới vợ đều là bảy, tám xâu tiền, nghĩ đến than phận Nguyên Sách bây giờ khác, thế nào cũng để Tương Liên chút mặt mũi, tiền cưới mà đổi chút, chỉ cần mười lượng bạc là ” Nói xong, còn đưa hai ngón trỏ bắt chéo , thủ thế thành chữ thập.
Lục thị tức giận liếc Triệu lão tam một cái, ý bảo là ít quá, nhưng cũng dám thêm cái gì, lúc bà cảm gíac địa vị của trong nhà chút lung lay, nếu càn, chừng đuổi khỏi nhà cũng nên.
Nhâm thị cẩn thận quan sát vẻ mặt, động tác của mỗi , môi đỏ mộng hé : “Số tiền tính là ít” Lúc chuyện, cố ý liếc Lục thị một cái, coi như là cảnh cáo.
Lục thị cúi đầu lầu bầu mấy câu, cũng rõ Lục thị gì.
Nguyên Sách suy nghĩ một chút, đó dậy: “Mười lượng bạc thì mười lượng bạc , còn gì nữa, thì .” Bây giờ chỉ mong mau kết thúc những thủ tục cho nhanh, để còn rước Triệu Tương Liên nhà, đến lúc đó bọn họ chính là vợ chồng son.
Triệu Tương Liên ở phía rèm , trong lòng rung động dứt, đôi tay che miệng, cố gắng để phát giọng . Lúc , vì Nguyên Sách coi trọng mà nàng vui, cảm thấy khổ sở vì tiền mừng mà nhà quá nhiều.
Nàng hiểu cái nhà , tiền mừng mười lượng bạc khi tới tay, chỉ lấy một chút để mau của hồi môn, thể nghi ngờ đây chính là bán nữ nhi.
May mà Nguyên Sách phụ mẫu, nàng gả cũng chút thể diện.
Thấy Nguyên Sách sảng khoái như , Triệu lão tam thầm hối hận vì lúc nãy chỉ mười lượng bạc, thể kêu một tiền cao hơn.
ngại vì Nhâm thị ở ông thể ăn vạ, ngược còn Lục thị hung hăng trừng mắt liếc.
“Nếu Nguyên Sách cũng ý kiến, cũng tiện thêm gì nữa, thì tiền mừng sẽ đưa mười lượng bạc, còn sính lễ thì sẽ dựa theo quy cũ trong thôn mà chuẩn , một vài chuyện thật kỹ mà , cho cùng Tương Liên là cháu gái , chuyện của con bé cũng chính là chuyện của .” Nhâm thị dậy, ôn uyển .
Triệu Tương Liên cũng chuyện hôn sự thành, mừng vô cùng, suýt nữa rơi nước mắt.
Bên ngoài, Nguyên Sách cũng thế, hôn sự của và Triệu Tương Liên định xuống, hy vọng ngay bây giờ thể dẫn Triệu Tương Liên rời khỏi đây ngay.
Sau khi hôn sự định xong, Phương thị và Nhâm thị ngày hai mươi ba lễ, đó chính là ngày đại cát trong tháng, vặn thể cử hành theo lễ nghi ở hai nhà.
Gía y của Triệu Tương Liên từ vải Yên La do Nhâm thị chọn, chờ khi xuất giá mặc lên, hợp với thời tiết hôm đó. Triệu Tương Liên vô cùng cảm kích, đó mừng rỡ thêu gía y.
Ngày hai mươi ba tháng hai, khí ngọt ngào hạnh phúc tràn đến.
Tiệc mừng bày ở Thiên Hi Lâu, Triệu Tín Lương cố ý đóng cửa tiệm một ngày, để tổ chức tiệc cưới cho Triệu Tương Liên và Nguyên Sách.
Người đến chúc mừng nhiều, đủ loại , đa là các than thích ở Triệu gia, các bằng hữu mà Triệu Tín Lương quen khi ăn ở bên ngoài, thêm mấy nha , bà tử, gã sai vặt giao hảo với Nguyên Sách, thể thấy Nguyên Sách khi ở Bùi phủ là nhân duyên thế nào.
Trần Vi và Triệu Tương Nghi lẳng lặng một bên hai bái đường sự hướng dẫn của bà mối.
Bởi vì Nguyên Sách cha , cho nên ghế cao đường là Bùi Hạ Niên và Ông thị , chủ tử ân cao, cho cha Nguyên Sách, đây cũng xem như là cho Nguyên Sách thể diện lớn.
Sau khi bái đường xong, Triệu Tương Liên bà mối đưa phòng than hôn, còn Nguyên Sách giữ tiếp rượu cho khách nhân.
Triệu Tương Nghi vui vẻ bầu khí hân hoan , còn cố ý trêu chọc Trần Vi: “Tiếp theo, là đến Vi tỷ tỷ nhỉ?” Vừa dứt lời, Triệu Tương Nghi cảm thấy trong lòng tự nhiên. Nàng lắc lắc đầu, tận lực cho suy nghĩ lung tung nữa.
Trần Vi nhàn nhạt , cầm chén rượu nhỏ ngửa đầu uống sạch: “Còn chờ tới khi nào...... Có lẽ sẽ bao giờ.”
“Vi tỷ tỷ, tỷ uống ít thôi, cẩn thận say.” Triệu Tương Nghi lo lắng đoạt lấy ly rượu của Trần Vi, Trần Vi đoạt , nàng quơ quơ ly rượu trong tay:
“Không , say cũng , tỷ sẽ cảm thấy hơn chút.”
Tề Uyển Dao giữa nhóm nữ quyến,lúc thấy Trần Vi thời, mặt nhiều thêm một tia khinh miệt.
“Vi tỷ tỷ, tỷ ?” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Có thể cho .”
“Uống rượu cùng tỷ chứ?” Trần Vi mắt nhắm mắt mở, tự rót them một ly rượu uốngs ạch.
Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài một , rót chút rượu ly của , nhâm nhy một ngụm, lập tức nhíu mày, thể tin Trần Vi: “Rượu mạnh như , tỷ cứ thế mà uống hả?”
Trần Vi , , chỉ ngửa đầu uống thêm một chén.
Bùi Mẫn Nhu đang cùng còn nữ quyến đùa, căn bản chú ý tới động tác cầu cứu của Triệu Tương Nghi.
Ngược Tề Uyển Dao dậy, vô tình đến bên , Trần Vi chút say nhếch môi : “Uống rượu nhiều quá sẽ hại , Trần tiểu thư đừng vì thể phiền muộn trong lòng mà phát tiết bằng cách .”
“Uyển Dao tỷ tỷ.” Triệu Tương Nghi khuyên Trần Vi, Tề Uyển Dao, “Muội cảm giác sai , cảm thấy tỷ thành kiến với Vi tỷ tỷ ?”
“Ha ha, Tương Nghi, hiểu lầm , tỷ thành kiến với Trần tiểu thư . Hai từ từ ăn, tỷ đây.” Tề Uyển Dao ngượng ngùng , xoay rời , lúc lưng, nụ mặt biến mất, đó là sư u oán.
Triệu Tương Nghi nhíu mày, Trần Vi thì thấy nàng uống thêm một ngụm rượu nữa.
“Thôi thôi, tỷ uống , dù thì lát nữa cũng đỡ tỷ về, nhờ bà nội nấu bát canh giải rượu cho tỷ uống .” Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ , nhưng Trần Vi mắt điếc tai ngơ, chỉ tự rót rượu uống rượu.
Nữ quyến cùng bàn thấy , chỉ chỉ chõ chõ, vì hành động tối hôm nay của Trần Vi thật quá thất thố.
“Tỷ đây là cao hứng, ha ha, , ......” Triệu Tương Nghi lúng túng vì nàng giải thích.
Tiệc cưới diễn đến một nửa, Triệu Tương Nghi thấy thể bỏ mặc Trần Vi , nếu cứ để nàng uống , đừng say như chết, sẽ còn hại than nữa.
Vì nàng lập tức Bích Văn tới, giúp đỡ Trần Vi ngoài.
Đi ngang qua đại sảnh ồn ào, náo nhiệt, thấy mấy tân khách nam đang đùa, đùa giỡn, vung quyền, Triệu Tương Nghi nhíu nhíu mày, vặn thấy Bùi Tử Quân.
Trái tim khẽ run, Trần Vi say khướt, Triệu Tương Nghi cắn răng, gọi Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân tiếng liền chạy tới, thấy thế cũng lo lắng hỏi: “Muội ?”
Triệu Tương Nghi thấy Bùi Tử Quân lộ tia lo lắng, mặt tối sầm , điều cũng đem khó chịu trong lòng phát tiết , chỉ thản nhiên đáp: “Không nữa, Vi tỷ tỷ cứ uống rượu mãi, bây giờ say như , mang tỷ về nhà, canh giải rượu bà nội nấu hiệu quá lắm.” Nói xong, phân phó Bích Văn, “Mau gọi lão phu nhân đến, chúng cùng xe ngựa trở về.”
“Huynh tới giúp một tay.” Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi cố hết sức đỡ , liền chủ động khoác cánh tay Trần Vi lên vai, theo ý , Trần Vi là của , hơn nữa tình cảm giữa hai bọn họ tinh khiết, ý gì với .
trong mắt Triệu Tương Nghi thì .
Nàng giải thích nhíu nhíu mày, cái gì cũng , trực tiếp đỡ lên xe. Bùi Tử Quân vốn theo, nhưng Triệu Tương Nghi n1oi nha ở đây, cần
Chờ xe ngựa xa dần, Bùi Tử Quân tại chỗ hiểu gì hết, Triệu Hoằng Lâm cầm bầu rượu lững thững bước đến, khóe miệng vểnh: “Ơ, tiểu đây là đang ghen .”
Bùi Tử Quân Triệu Hoằng Lâm ở phía , đầu , hồi thần hỏi: “Ngươi cái gì?”
“Không thấy thì thôi.” Triệu Hoằng Lâm xong, xoay .
Bùi Tử Quân lập tức kéo , hưng phấn : “Ngươi là thật ?”
“Uống với vài chén, sẽ cho .” Triệu Hoằng Lâm giơ bầu rượu lên, hai một tiếng.