Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 44: Chúng ta ăn, mặc kệ bọn họ

Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:15:05
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Triệu gia dần khôi phục sự yên bình, thiếu hai Dương thị và Triệu lão tam ngày ngày đều gây xích mích thị phi, cuộc sống thật sự quá nhàn nhã .

Không đến mấy ngày, Trương quả phụ đúng là đuổi khỏi Triệu gia thôn, lúc , bộ dáng chán nản chật vật vô cùng, cũng vì tin tức mà khiến cho bao nhiêu ngạc nhiên.

Hôm , Trương quả phụ khi thu dọn hành lý xong liền rời , nương tử của Triệu Ải Tử chỉ mặt mắng một trận, còn cầm gậy gộc đánh cho vài cái lên !

Nguyên nhân hẳn là Trương quả phụ cùng Triệu Ải Tử tư tình, hai thường xuyên qua , cùng mật cũng ít, cho nên nương tử của Triệu Ải Tử phát hiện!

Cũng bởi mà Triệu Ải Tử tặng cho Trương quả phụ ít đồ , thậm chí còn đem cửa hàng nhỏ nhà đời đến gần nhà Trương quả phụ, nương tử của Triệu Ải Tử cũng nhanh tức điên!

Trước một ngày rời , Trương quả phụ đến tìm Triệu Ải Tử, hi vọng ở mặt Triệu Ải Tử cầu xin giúp đỡ, gì cũng cho chút lộ phí đường để cho nàng thể thuận lợi đến nhà họ hàng khác, Triệu Ải Tử cũng gì, thấy Trương quả phụ hôm nay tinh thần sa sút, nhân lúc cháy nhà hôi của, bắt Trương quả phụ bồi một nữa.... Trong lòng trương quả phụ từ chối , cũng tâm cao khí ngạo như , chỉ ẩn nhẫn bồi Triệu Ải Tử một trận.

Không lường , hai đang trong tình trạng triền miên chi tế, vặn nương tử của Triệu Ải Tử bắt !

Lúc mới mới kịch là nương tử Triệu Ải Tử đả cẩu cản nhân (1].

Mấy thôn phụ thích khua môi múa mép chuyện náo nhiệt, nhất thời tiêu điểm của cuộc chuyện chính là nhà của Triệu Ái Tử, nên cũng chậm rãi quên mất chuyện tình của nhà Triệu Tương Nghi cùng với tam phòng nhà họ phân ở riêng.

Sau khi những chuyện bẩn thỉu , Phương thị thể cùng Lý thị chuyện phiếm: "Con thấy , cái ả Trương quả phụ gì, cái bộ dạng ngày ngày câu tam đáp tứ [2] của ả, ai da, thật sự thấy!"

Lúc trời cũng rạng sáng, Phương thị và Lý thị ý định nấu cháo cho trong nhà ăn ngày mồng tám tháng chạp. Hôm nay chính là ngày mồng tám tháng chạp, bọn họ tuy là nông dân, cuộc sống cũng khó khăn, nhưng ngày mồng tám tháng chạp đến, cũng trải qua cuộc sống thư thái, quyết thể bạc đãi chính những ngày cuối năm.

Lý thị một bên lắng lời chồng , một bên mỉm sớm một chút đem hạt sen chuẩn xong, đậu đỏ, gạo trắng những thứ đều nhất nhất chuẩn thật sạch sẽ, chờ một chút nữa dùng để nấu cháo.

Phương thị hài lòng dáng dấp và tư thái của con dâu, gật đầu: "Cũng chỉ con là , nhiều tức phụ như cũng chỉ con là hiểu chuyện, chịu khó!" 

"Mẹ, mỗi ngày đều khen con như thế, là khen con cho hư ."

Được Phương thị khen, Lý thị thập phần hưởng thụ, thấy bà ngẩng đầu lên , liền thuận tay nhét một hạt đậu phộng trong miệng bà.

Phương thị dùng miệng tiếp nhận, nhai nhai, nuốt lắc đầu một cái: "Không , đang nghĩ xem nên bồi thường cho con như thế nào đây, sự kiện mê dược cho con chịu nhiều ủy khuất ." Phương thị đặt cái kìm nhóm lửa xuống, lên mở cái nắp nồi, nước trong nồi cũng sôi trào, bay một dải nhiệt khí, cho mặt Phương thị ấm áp,

"Nước sôi , thể bỏ gạo , hôm nay cho bọn nhỏ ăn một bữa ngon, để cho ăn một bữa cơm ngon, cần ăn lương thực phụ nữa!"

Nói xong, Phương thị xoay đầu con dâu : "Mẹ ngại thật với con, sự kiện , cha cùng đều hoài nghi con, chỉ là tìm chứng cứ để giúp con tố cáo nọ thôi!" Dứt lời, còn dùng miệng bĩu bĩu tam phòng, chính là chỉ Dương thị.

Lý thị là thích chỉ trích ai hết, cũng hùa theo Phương thị Dương thị, chỉ gật đầu coi như hiểu : "Mẹ, những điều con đều . Uhm, mấy thứ con rửa sạch , chỉ chờ bỏ trong nồi để nấu thôi, trời cũng dần sáng , con qua xem bọn nhỏ tỉnh ."

"Được , , con tiện đường bảo Nguyệt Cầm đem cháo mồng tám tháng chạp cho hai bên tây phòng !" Phương thị , bỏ gạo trắng trong nồi, đây là gạo mà Bùi gia đưa tới.

"Vậy một hồi con sẽ cùng với ." Nói đến hai mặt dày mặt dạn như Dương thị và Triệu lão tam, Triệu Nguyệt Cầm nhát gan thể ứng phó cho nổi , Lý thị liền đề nghị để theo cùng.

Phương thị lắc đầu: "Để cho con bé tự một , con bé lúc cũng luyện chút can đảm, nếu như thể ứng phó con đàn bà , thì con bé chỗ ở nhà Trương đồ tể ."

Lý thị nghĩ cũng cảm thấy lý, liền cái gì nữa, xoay rời khỏi trù phòng.

Bên , Triệu Tương Nghi ở trong ở chăn sớm ngửi hương thơm của cháo từ trong trù phòng bay , lòng tràn đầy vui vẻ , đó rụt trong chăn một cái, nghĩ một hồi thấy lên nhiều.

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, thể Triệu Tương Nghi cũng còn lo ngại gì nữa, chỉ là nhóm Phương thị quá khẩn trương thôi, thường ngày cho việc nàng gì hết, tuy khiến cho nàng cảm động nhưng nàng vẫn cảm thấy an tâm.

Chuyện của Trương quả phụ và Dương thị, Triệu Tương Nghi đều rõ ràng, hơn nữa cũng thấy kết quả bây giờ mà bọn họ nhận, trong lòng cũng thấy khó chịu hoặc đáng tiếc gì. Hơn nữa, một nhà tam phòng bây giờ ở riêng cũng , ít đại phòng và các phòng khác ăn cái gì và vân vân, cũng cần ăn nhanh để tránh tam phòng giành ăn ... cũng cần rầu rĩ về cái vấn đề cuộc sống sẽ như thế nào, vì cuộc sống bây giờ mà Triệu Tương Nghi nàng và đang trải qua thập phần nhàn rỗi cùng an ít.

Thời điểm cháo mồng tám tháng chạp nấu xong, Phương thị bảo Triệu Nguyệt Cầm đem hai chén cháo nhỏ đến tây phòng đưa cho hai Dương thị, thấy sắc mặt Nguyệt Cầm tái nhợt dễ tí nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-44-chung-ta-an-mac-ke-bon-ho.html.]

Phương thị thấy thế, cũng giống như đau lòng hoặc là an ủi, khẩu khí giống như ngày thường dặn dò Triệu Nguyệt Cầm một câu, xem trọng mấy đứa trẻ vân vân.

Nghĩ thầm, nhi nữ của bà là do bà bảo hộ nó quá, nên bây giờ nó mới mạnh mẽ ỷ bà, ngược năng lực quản gia cũng yếu.

Mà trong tây phòng, Triệu lão tam gấp đến độ giơ chân lên, chỉ trong trù phòng đang bận rộn, cả giận : "Bà , mau , cha hai nhẫn tâm như đó! còn tưởng là hai họ giỡn, thể nhận đứa con trai ! Bây giờ , cháo mồng tám tháng chạp nấu xong cũng chỉ gọi hai đứa nhỏ qua đó ăn thôi, thấy chúng cũng gọi một tiếng!"

Từ ngày hôm đó, tình cảm của Dương thị đối với Triệu lão tam dần phai nhạt, chỉ lạnh lùng : "Biết , ăn đồ , cũng thể c.h.ế.t !" Sau khi xong, bụng đúng lúc kêu lên vài tiếng,

Dương thị cúi đầu cảm thấy thật là hối hận quá , nghĩ đến việc tiếp tục ăn cháo nguội, đồ ăn nguội, đáy lòng cũng mất hi vọng. 

"Bà còn hổ mà nữa ! Đều là do bà gây họa hết, khi cha trở về cũng bao giờ thấy cả hai đối với sinh ác tâm đến ! Triệu lão tam thấy Dương thị để ý đến , trong lòng càng tức giận hơn.

"Ông ở mặt la lối cái gì, dũng khí thì tìm cha ! Nếu ông còn khí phách thì mặt đại ca mà ngang ngược kìa!" Dương thị trừng mắt Triệu lão tam, nghĩ đến còn chung sống lâu dài với gã, cũng thể gây gổ , khẩu khí cũng dần hạ xuống: "Bây giờ chúng ở đây, náo loạn lên cũng chẳng dùng , càng như thì chúng càng bất lợi! Điều bây giờ , ngoại trừ nhẫn cũng chẳng thể gì khác!"

"Nhẫn nhẫn nhẫn! Nhẫn đến c.h.ế.t đói thì cái rắm gì!" Triệu lão tam tức giận, đặt m.ô.n.g cái ghế dài, cuối cùng ầm ầm ĩ lên, trong phòng!

Dương thị liếc gã một cái: "Nếu thật thể trông cậy nổi cái đức hạnh của ông! Ông thì cái gì, ông nghĩ rằng nguyện ý như , là vì bốn cái miệng ăn trong nhà ?" Thấy Triệu lão tam để im lặng, Dương thị tiếp tục phân tích: "Hiện tại, chúng phạm sai lầm...."

"Ngừng một chút! Cái gì mà chúng , chỉ một bà thôi!" Triệu lão tam bật lập tức ngắt lời Dương thị.

"Phải! Vậy cũng nữa! Bây giờ cũng nấu cơm! Ông ở đây mà c.h.ế.t đói !" Dương thị chán nản, nghĩ đến Triệu lão tam là một kẻ vô dụng là gì hết là kẻ bạc tình.

Triệu lão tam cãi với Dương thị một trận xong, cuối cùng cũng ý kiến của Dương thị, bất đắc dĩ tiếp cận Dương thị mà dụ dỗ nàng : "Được , , bà gì thì , giấu diếm gì, bà xem là chồng bà !"

Dương thị xong, lúc mới cảm thấy trong lòng hơn nhiều, trầm mặc một lúc liền chậm rãi : "Cha , đại ca, mấy bọn họ khẳng định là hận chúng chết, nhưng chúng thể mạnh mẽ theo chân bọn họ , như sẽ điểm nào lợi đối với chúng !" Lại dừng một lúc, "Đầu xuân năm mới ở riêng ? Chúng nhẫn, nhẫn cho đến khi ở riêng mới thôi, hầu bao mới thể đĩnh trực lâu *!”

"Vì ?"

"Ông ngốc thế! Bây giờ chúng im lặng tiếng, theo bọn họ so đo cái gì hết, mỗi ngày biểu hiện lấy lòng một chút, cha sẽ đau lòng cho cốt nhục của , khi đó liền miễn cưỡng thương xót cho chúng , tha thứ cho chúng ! Đợi đến lúc ở riêng , tuyệt đối sẽ phân đồ đạc ba phần bằng , ai cũng thiệt! Nếu bây giờ chúng tiếp tục giống mà gây ồn ào, lúc đó cha sẽ phiền muộn, sẽ cho chúng cái gì cả, đem hết tất cả phân cho đại phòng, nhị phòng thì đây? Chúng ăn khí để sống !"

Trong phòng ăn nhà lớn, hôm nay là ngày lễ lớn nên trong đại phòng và nhị phòng đều tụ tập một chỗ để ăn cháo mồng tám tháng chạp, cũng giống đây bưng về phòng của ăn.

Lúc trời rạng sáng, Phương thị mang theo con dâu và con gái múc vài chén cháo mồng tám tháng chạp, chia để lên những vị trí khác bàn ăn, một phần thì dùng để tế bái thần linh, mong các vị thần thể phù hộ cả nhà bọn họ bình an thuận lợi, cũng mong mùa thu hoạch sẽ đem nhiều tiền về cho nhà bọn họ.

Còn dư một chén cháo mồng 8 tháng chạp, ngoại trừ mấy chén cháo của những mặt ở đây, còn đều Phương thị bỏ trong cái nồi, để ở ngoài phòng chờ đông , chờ mấy ngày ăn nữa thì chỉ cần rã đông mà thôi.

Triệu Tương Nghi hì hì bà nội, thấm thấm và cô cô đang bận rộn, nghĩ thầm mùa đông ở cổ đại khí trời cực kỳ giá rét, thể dùng tủ lạnh ở hiện đại để bảo quản thức ăn. 

"Mau ăn , một hồi sẽ nguội đầy." Triệu lão gia tử mấy đứa nhỏ híp mắt , "Bắt đầu hôm nay trở , trong nhà sẽ ăn đồ đó, các con hãy chuẩn sẵn cái bụng nhỏ nha!"

Dứt lời, lớn cùng con nít đồng thời ha ha, mấy ngày gần đây thì hôm nay là ngày đầu tiên mà cả gia đình thể thả lỏng .

lúc , Triệu Tương Liên nhỏ giọng : "Bà nội, cha con , con cho là cha con và mỗi ngày đều ăn đủ no, xin hãy niệm tình mà tha thứ cho bọn họ ạ..."

"Xem , hai bọn nó đem chủ ý đánh lên tụi nhỏ." Phương thị nguyên bản còn mỉm , gương mặt của nhất thời trầm xuống.

Triệu lão nhị cũng khuyên nhủ: "Chúng ăn, mặc kệ bọn họ, một lúc nữa còn quét dọn nhà cửa, sẽ mệt đấy!" Lý thị xong, chỉ ở bàn kéo áo Triệu lão nhị.

"Lão nhị đúng!" Triệu Tín Lương lạnh lùng , "Quản bọn họ sống chết, đó là đáng đời bọn họ! Chúng ăn đồ của chúng , ăn ngon mới sức lực để việc!"

====

[1] Đả cẩu cản nhân: đánh chó đuổi .

[2] Câu tam đáp tứ: mời mọc ba, trả lời bốn = mấy em đường ( ý , ai cũng thôi)

Loading...