Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 111: Đá trong suốt
Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:08:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Mục Hề lỡ mất một nhịp, chai cồn i-ốt tay vô tình vàng cả ngón tay .
Bây giờ dù chậm chạp đến mấy cũng thể nhận Triệu Diệp Thanh đang trêu chọc .
Anh rút một tờ khăn giấy tùy tiện lau tay, lòng bàn tay với các khớp xương rõ ràng chợt nắm chặt lấy bắp chân trắng nõn đang quậy phá.
Mục Hề ngẩng mắt lên, thấy cô gái đôi mắt cong cong, hai tay chống lưng giường, cố gắng lắc lư cái chân nắm chặt.
"Mau bôi t.h.u.ố.c chứ."
Chân khử trùng, giờ đang định bôi t.h.u.ố.c mỡ. Mục Hề cúi đầu một lời thành công việc cuối cùng.
Thấy màu đỏ tai đối diện vẫn tan, Triệu Diệp Thanh dường như càng chơi càng nghiện, vẫn trò.
Động tác tay Mục Hề cũng dám nhanh hơn, nhẹ nhàng bôi t.h.u.ố.c mỡ xong.
Triệu Diệp Thanh vẫn nhận nguy hiểm, khóe miệng vẫn còn đắc ý mỉm , đột nhiên bắp chân đặt xuống, cơ thể đẩy mạnh về phía ngã rạp.
Hai cổ tay phản kháng Mục Hề dùng một tay khống chế. Anh nghiêng đè lên, dùng tay còn chống đỡ cơ thể khi cả hai cách mười centimet, tiến gần thêm.
Nhìn cô gái tóc xõa tung, c.ắ.n nhẹ môi, hàng mi của đôi mắt nhắm nghiền khẽ rung động.
Triệu Diệp Thanh ngửa giường, nhắm chặt mắt, trong lòng ngừng lẩm bẩm.
Xong , xong , chơi lớn quá .
Một phút trôi qua mà cô vẫn dám mở mắt, tim đập thình thịch.
Giọng đàn ông vang lên phía , "Còn nghịch nữa ?"
Triệu Diệp Thanh mở mắt, vội vàng lắc đầu lia lịa.
Đột nhiên bàn tay đang nắm cổ tay cô buông , bóng tối bao trùm phía cũng rời .
Triệu Diệp Thanh mở mắt, chỉ thấy bóng lưng Mục Hề bước ngoài.
"Em ngủ , rửa tay."
Tim cô đập nhanh đến cực điểm. Sau khi nhận tình cảm của buổi chiều, cô ngoài bình tĩnh một lúc lâu.
Bây giờ cảm xúc bình khó khăn dâng trào.
Cô bực bội gãi đầu.
Cái chẳng là hại nghìn phần, tự hại tám trăm đấy ư.
Cô nhẹ nhàng đặt chân bôi t.h.u.ố.c lên mép giường, chăn kéo bên trong.
Nằm giường suy nghĩ một hồi ôm chăn che mặt, khẽ hét lên trong chăn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn như khi chiếu phòng. Triệu Diệp Thanh úp mặt chăn, thở ấm nóng phả mắt, kịp đợi Mục Hề ngủ .
Không qua bao lâu, cửa phòng mới đẩy .
Mục Hề , lưng đối diện ánh trăng, giường thở đều đặn. Anh bước tới nhẹ nhàng kéo góc chăn đắp lên bụng cô.
Lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.
Sáng sớm.
Triệu Diệp Thanh mở mắt, về phía túi ngủ đối diện.
Bên đó trống .
Cô cầm điện thoại xem giờ, mới hơn sáu giờ sáng.
Vết thương chân dấu hiệu lành , cô nhẹ nhàng đặt chân xuống, đang định dậy.
Mục Hề đẩy cửa , thấy động tác của cô liền bước nhanh tới, "Đừng động."
Vết thương quá sâu, đến mức thể xuống giường chứ.
Cô định phản bác thì chân mềm nhũn, cơ thể dậy ngã phịch xuống giường.
"Rắn hoa cải độc mà?"
Mục Hề đặt chậu nước xuống đất, "Ít nhiều cũng chút ảnh hưởng, em cứ từ từ, đừng vội vàng dậy."
Anh vắt khô khăn trong chậu đưa cho cô, "Rửa mặt ."
Cô ngoan ngoãn nhận khăn lau mặt sạch sẽ, đưa trả .
Triệu Diệp Thanh nhận thấy Mục Hề chút khác lạ, khóe miệng lúc nào cũng cong lên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-111-da-trong-suot.html.]
Cô nhịn buông lời trêu chọc, "Có chuyện gì mà vui vẻ ?"
Mục Hề cũng để ý, bưng chậu nước ngoài, "Anh vốn dĩ thích ."
Triệu Diệp Thanh nhịn bật thành tiếng.
Ánh nắng dịu nhẹ ngoài cửa sổ chiếu , gió nhẹ thổi khiến quần áo phơi nhà bay lượn.
Hôm nay thời tiết thật .
Gà Mái Leo Núi
Cô giường đến chiều, ngủ một giấc trưa dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cẩn thận dậy, cũng còn cảm thấy cơ thể mệt mỏi.
Cô nhảy lò cò một chân đến cửa, Mục Hề nhà, chỉ Hồ Hồ và Tuyết Bính đang chơi với ba chú ch.ó con trong sân.
Trong ba chú ch.ó con, Tiểu Hoa thương lớn nhanh nhất, chỉ thấp hơn Đại Hoàng nửa cái đầu, cả ba lớn hơn Hồ Hồ và Tuyết Bính nhiều.
Hai chú báo con trong sân nhảy vút lên, lúc thì nhảy lên hàng rào, lúc thì nhảy lên mái chuồng dê, từ mái chuồng dê bay lên mái nhà.
Ba chú ch.ó con lẽo đẽo theo , lè lưỡi chạy tới chạy lui.
Đại Hoàng cạnh cửa phòng cô, thấy cô mở cửa, ngẩng đầu vui vẻ vẫy đuôi.
Triệu Diệp Thanh lấy ghế đẩu ở cửa, xoa đầu nó nhẹ nhàng dỗ dành, "Các con đang canh chừng ? Cảm ơn các con nhé."
Đại Hoàng dụi đầu tay cô, nhắm mắt cọ cọ.
Ba chú ch.ó con thấy cô ngoài, ngậm quả bóng nhỏ đặt mặt cô, lè lưỡi vẫy đuôi, thấy cô hành động còn đưa chân nhỏ đẩy nhẹ quả bóng.
Triệu Diệp Thanh túm cả ba chú ch.ó vuốt ve vài cái. Những chú ch.ó mới tắm tối qua sạch sẽ tinh tươm, bộ lông xù lên, trông như ba chú sư tử con.
Cô cầm quả bóng giơ tay lên, ba đôi mắt ướt át sáng lấp lánh chằm chằm quả bóng mây.
Tay cô buông lỏng ném mạnh quả bóng xa, ba chú ch.ó con liền chạy vội ngoài.
Đại Hoàng chân cô cũng run lên như phản ứng .
Cô xoa đầu Đại Hoàng, "Con cũng chơi ?"
Đại Hoàng chỉ cạnh cô, con của tha bóng về.
Chơi đến tối, tiếng bánh xe xe kéo vang lên, Triệu Diệp Thanh dậy thấy Tiểu Hồng đang kéo một xe đất sét đỏ về.
Mục Hề giúp đẩy xe phía .
"Nhiều thế!"
Chuyến xe đất sét đỏ , ước tính đủ để xây gần nửa căn nhà .
Mục Hề tháo dây từ Tiểu Hồng , cầm khăn cổ lau mồ hôi, "Không cần đào nhiều, lở núi lộ nhiều."
Nói xong, lấy từ túi một cục đá đưa cho cô, "Xem cái là gì?"
Triệu Diệp Thanh thoạt thấy một cục đá màu trắng, tưởng là đá lửa, cầm lên tay mới phát hiện nó trong suốt.
Cô giơ cục đá lên ánh sáng, cục đá trở nên bán trong suốt, thể rõ những vết nứt bên trong.
"A! Đây là phương giải thạch!"
Triệu Diệp Thanh vui mừng Mục Hề, thấy mỉm gật đầu, cô cầm cục đá trong tay xoay xoay .
Phương giải thạch là một loại đá quý, loại chất lượng thể tinh khiết tì vết như kim cương.
điều khiến cô bất ngờ điều đó, mà là phương giải thạch là một trong những khoáng vật kèm của đá vôi.
Điều nghĩa là họ còn cần đốt tro thực vật để xi măng nữa, mà thể sử dụng đá vôi độ bền cao hơn để xi măng.
"Còn một thứ nhỏ nữa."
Mục Hề lấy từ túi một cục đá, là một cục phương giải thạch gần như trong suốt, bên trong tự nhiên nhuộm một chút màu cam hồng.
"Đẹp quá."
Cô cẩn thận đỡ lấy bằng hai tay, khoáng vật Canxit lấp lánh, xung quanh còn một vòng Canxit nhỏ hơn bao bọc.
Triệu Diệp Thanh đặt nó lên bàn, nhưng dám nhún nhảy bằng một chân nữa, sợ lỡ chân ngã sẽ vỡ luôn tảng đá tay.
"Đỡ một chút."
Cô vẫy tay hiệu cho Mục Hề.
Mục Hề đầy bụi đất, tay cũng bẩn thỉu. Hắn cởi áo , lộn mặt trái để lộ lớp lót bên trong, đặt áo lên cánh tay mới đưa tay đỡ cô.