“Chị. Chị tắm xong ?”
Tiểu Bắc lon ton chạy ,  thấy Khúc Kha quả thật  tắm xong, cũng  đợi trả lời  : “Đến lượt em.”
Nhà bọn cô đều  thời gian  nước ấm. Vì thế thời gian  mỗi ngày ba  đều cực vội! Cứ như mỗi ngày chỉ  chuyện  quan trọng nhất, lôi đả bất động*.
* gì  thế 
Khúc Kha  em trai chui  phòng vệ sinh, bản  cô    ghế phát ngốc.
“Em gái, em  thế?”
Tiểu Đông tò mò  về phía cô, tiến lên xoa xoa mặt cô : “Em phát ngốc hả?”
Khúc Kha lúc  mới  hồn, xoa đầu tóc ướt dầm dề của , nhẹ giọng : “Ừ, ,  còn nhớ rõ……  cô của Bạch gia  ?”
*đoạn    chỉ cô của nữ 9 mà là cô nhà Bạch gia, tức em gái Bạch lão gia – Bạch Mĩ Linh đó. Xét về xưng hô, nữ 9 cũng gọi bà  là cô. Nguyên văn chỗ  là “cô nãi nãi Bạch gia”
Tiểu Đông vội gật đầu, : “Anh nhớ, bà  cũng    .”
Dù , nhà  đều   ai  cả.
Tiểu Đông nhớ rõ, nhớ cực rõ ràng đó.
Khúc Kha lập tức hỏi: “Anh còn nhớ con gái bà  tên gì ?” Cô cẩn thận suy nghĩ hơn nửa ngày đều  nhớ gì cả.
Tiểu Đông lắc đầu,  cũng  .
Chẳng qua Tiểu Đông lập tức: “Em chờ .”
Cậu  nhanh  lẻn đến cửa phòng vệ sinh “Em trai!”
Tiểu Bắc choàng khăn tắm nhỏ, thò đầu , mềm mềm mại mại: “Gọi là Liên Sanh! Sở Liên Sanh, lúc họ ăn tết tới chúc , em    đàn bà  xa đó gọi !”
Khúc Kha: “!!!” Quả nhiên!
Mặt Khúc Kha lập tức trắng bệch. Cô hít một  thật sâu, mãi  mới phản ứng .
Tiểu Đông lo lắng  cô hỏi: “Em gái, em   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-115.html.]
Khúc Kha lắc đầu: “Không  việc gì.” Cô gãi gãi đầu : “Em  đau đầu,   một chút.”
Nói xong liền hướng phòng ngủ , Tiểu Đông lo lắng cắn môi, đôi mắt tràn đầy lo lắng: “Em gái……”
Khúc Kha  đầu ,  bộ dạng cô đơn của , miễn cưỡng lộ  một nụ  : “Có thể em quá mệt , chờ một chút  rửa mặt xong thì trực tiếp nghỉ ngơi nha.”
Tiểu Đông ngoan ngoãn đáp ứng.
Khúc Kha trở về phòng, đóng cửa . Cô tựa lưng  cửa, cả  nhưng  còn lực.
Một lúc lâu  cô mới hồi thần, thẳng tắp ngã lên giường.
Cô xuyên qua lâu như , vốn  thành thói quen. Thế nhưng chẳng ai nghĩ  rằng bản  vốn   xuyên qua bình thường. Mà là xuyên sách? Trách  ,  nhiều chỗ  giống  như , hóa  vì đây căn bản là thế giới trong sách,    thể giống   thế giới thực .
 , cô đột nhiên phát hiện bản    xuyên  đơn thuần.
Mà là… xuyên sách.
Nếu   đột nhiên  thấy tên Thẩm Hoài và Thẩm Án Hoài thì cô sợ còn  nghĩ đến phương diện . Tên của cặp cha con giống  xuất hiện lập tức mở van ký ức của cô.
Bảo  cô luôn cảm thấy  một vài tên  quen tai,   là do cô  từng  qua quyển tiểu thuyết .
Cô sở dĩ  lập tức nhớ  ngay bởi vì thời gian  quyển tiểu thuyết   khá lâu . Cho nên nhất thời cô  nghĩ đến. Hiện tại đột nhiên nhớ , ký ức tựa như lũ tràn về, mãnh liệt mà tới.
Cô gần như  thể nhớ nội dung chính. Quyển tiểu thuyết  vốn là tiểu thuyết thời xưa, thuộc nhóm tiểu thuyết đời đầu khá  danh tiếng  internet. Lúc đó đám dân mạng còn gọi nó là bộ tiểu thuyết ngược luyến tình thâm hàng đầu. Thậm chí mỗi năm đều  phim truyền hình cải biên  sản xuất.
Nam nữ chính đến c.h.ế.t cũng  thổ lộ với , chỉ  vô tận thương tổn và đối địch.
Chuyện xưa  kể về nữ chính tên Sở Liên Sanh khi còn nhỏ  rơi xuống nước   cứu. Từ đây trong lòng cô    một " trai", hơn nữa còn thề  lớn lên gả cho  trai . Cô gái nhỏ dần lớn lên, trổ mã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Trong một  cùng cha   công tác ở Thượng Hải, cô  tình cờ  quen với họa sĩ nổi danh Khúc Tiểu Bắc vốn du học trở về với Thẩm Án Hoài. Ba  nhất kiến như cố, trở thành bạn . Sở Liên Sanh vì xinh  nên    ở Bến Thượng Hải mơ ước  dẫn đến một loạt chuyện  đó.
*Nhất kiến như cố: Mới gặp như  quen lâu
Ba  cùng  đối kháng với kẻ , cùng  trốn chạy  sinh  tình nghĩa sâu đậm.
Cuối cùng, Thẩm Án Hoài cùng Sở Liên Sanh mang theo Khúc Tiểu Bắc về Phụng Thiên. Thẩm Án Hoài cùng Khúc Tiểu Bắc đều đối với cô  sinh  tình yêu, hơn nữa còn tỏ tình. Sở Liên Sanh d.a.o động giữa hai , rõ ràng thích Thẩm Án Hoài hơn     từ bỏ tình bạn ba . Lúc  cô  ngẫu nhiên phát hiện vòng tay  đưa cho  trai  khi còn nhỏ, nhận  Khúc Tiểu Bắc chính là  trai cứu  lúc bé. Cô  quyết định ở bên Khúc Tiểu Bắc.
Sở gia  đồng ý hôn sự hai , Sở Liên Sanh cùng Khúc Tiểu Bắc quyết cao chạy xa bay.