Trời mưa  lớn, ba  cùng  buôn chuyện một lát mới từng  trở về phòng  ngủ.
Hình như chỉ  mới ngủ  một xíu   thấy âm thanh cốc cốc cốc liên tục. Khúc Kha hoảng sợ  dậy, cô vội vàng kéo đèn. Trong phòng sáng ngời. Khúc Kha vội vàng lê dép  phòng khách.
Lúc  Tiểu Đông cũng xoa xoa mắt mở cửa: “Em gái,   thế?”
Khúc Kha: “Để em  hỏi một chút.”
Cô vội  cửa: “Ai thế?”
Bên ngoài hóa  là giọng của dì Thạch lầu  “Dì ở lầu , cháu  thấy Tiểu Nha nhà dì ?”
Khúc Kha lập tức mở cửa,  thấy dì Thạch cực kỳ hoảng loạn vội vàng, dì  hỏi: “Cháu  thấy Tiểu Nha nhà dì ?”
Khúc Kha lắc đầu: “Không  ạ.”
Bà Bàng đối diện cũng  , vội vàng hỏi: “Làm  ?”
Dì Thạch: “Tiểu Nha nhà  xuống lầu vứt rác mãi  thấy về.” Nói tới đây, sắc mặt trắng bệch: “Còn ở bên ngoài,    ngoài tìm,    ngoài tìm xem……”
Khúc Kha lập tức: “Chúng cháu cũng giúp.”
Mọi  trong khu vội vàng theo, Khúc Kha  nhà nhắc nhở: “Em gái Tiểu Thạch Đầu  thấy , em  theo   tìm chút  nhé!”
Lời cô còn  dứt   thấy bà Bàng : "Mấy đứa đừng , nhà mấy đứa  trẻ nhỏ,  ngoài  ích gì ? Chỉ sợ   tìm thấy mà còn lạc thêm mấy đứa nữa. Mấy đứa cứ ở nhà đợi . Đám  lớn bọn dì  ngoài tìm nếu  thấy thì sẽ nhờ đến mấy đứa.
Bà Bàng vội vàng xuống lầu, Khúc Kha  đầu  Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, suy nghĩ một chút,   ngoài nữa.
Cô : “Hai   ngủ  .”
Hai bé trai đều vội lắc đầu.
Tiểu Đông nhẹ giọng: “Anh chờ cùng em.”
Tiểu Bắc cũng tiến đến bên  Khúc Kha : “Em chờ với chị.” Nhóc  chút thấp thỏm hỏi: “Chị ơi,  thể tìm  Tiểu Nha ?”
Khúc Kha gật đầu: “Có thể, chúng  nhiều  như , khẳng định  thể tìm .” Cô vỗ vỗ tay Tiểu Bắc : “Nói  chừng chờ một chút sẽ thấy . Tiểu Bắc, đừng sợ.”
Khúc Kha phát giác, từ góc độ tuổi tâm lý thì Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc  khác  lắm. Thậm chí Tiểu Bắc còn cơ linh hơn so với Tiểu Đông. Thế nhưng thật kỳ quái! Tiểu Bắc    cảm giác an  lắm.
Cô dùng sức xoa xoa đầu em trai : "Chị sẽ  để lạc em .”
Tiểu Bắc lập tức mím môi, lộ  gương mặt tươi .
Tiểu Đông duỗi tay chọc khuôn mặt nhóc, : “Đồ nhát gan.”
Tiểu Bắc    thấy ngượng, phồng má  nũng: “Em cũng   vì   nhát gan, chỉ   tách khỏi  chị thôi.”
Khúc Kha nhướng mày, : “Dĩ nhiên bọn  sẽ  xa .”
Ba  em   chuyện  một lúc thì  thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Khúc Kha vội  dậy. Quả nhiên  tìm  Tiểu Nha. Nghe  cô bé ngã  trong mương, ngất  nên   mới  tìm thấy. Cũng may    đông hơn, Túc Bạch  tương đối cẩn thận nên mới thấy cô nhóc ngã trong mương  mới tìm  Tiểu Nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-123.html.]
Người nhà họ Thạch dầm mưa đưa con bé đến bệnh viện.
Khúc Kha     , cuối cùng cũng yên lòng.
Bà Bàng  thầm: “Rốt cuộc   con ruột, rác rưởi khi nào ném   mà cứ một hai  mưa to sai trẻ con  cửa? Thật là  bậy.”
Khúc Kha: “???”
Bà Bàng thấy cô vẻ mặt mê mang, thấp giọng : “Dì Thạch là vợ kế, Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Nha đều   cô  sinh .”
Khúc Kha bừng tỉnh, a một tiếng thật dài.
Bà Bàng: “Có  kế liền  cha kế.”
Khúc Kha  nghị luận thêm.
Người tìm  ,  nên nghĩ quá nhiều, một nhà Khúc Kha lúc  mới yên tâm nghỉ ngơi. Đêm hôm khuya khoắt, cô hình như còn  thấy ngoài hành lang   tiếng gì đó, chẳng qua  rõ lắm.
Một giấc ngủ dậy  hừng đông, mưa  tạnh,  thế mà  cảm thấy nhiệt độ hạ xuống  ít.
Tuy cảm thấy  lạnh nhưng Khúc Kha vẫn cùng  em   cửa. Cô  đáp ứng dẫn họ  mua cọ màu  mà.
Bọn cô  đến  lầu  gặp  cảnh tượng Trần biên tập vội vàng chạy tới. Ông  thấy  đến liền cao giọng: “Cô Cao!”
Khúc Kha: “Chú   qua đây?” Ngày hôm qua   cô  giao bản thảo đúng hạn  ?
Trần biên tập lập tức : “Cao tiểu thư, cô xem, tới sớm  bằng tới đúng lúc. Thật sự quá  ! Vừa lúc gặp  cháu.”
Trần biên tập vui sướng đầy mặt, vẻ mặt như ghi chữ “Có chuyện  đấy, mau hỏi tui đê, nhanh hỏi tui nè!”.
Khúc Kha: “Có chuyện gì ?”
Trần biên tập: “Đi, chú mời mấy đứa uống cà phê, chúng  tìm một chỗ  kỹ càng tỉ mỉ.”
Khúc Kha: “Được.”
Tiểu Đông: “……” Tui khó khăn quá , tui chỉ  mua cọ màu thôi! Vì  luôn   cản trở tui?
Mọi   nhanh  tới quán cà phê gần nhất, giờ vẫn còn sớm nên bên  mới  mở cửa, một  khách cũng  .
Trần biên tập: “Mời.”
Khúc Kha gọi một ly  sữa, tò mò hỏi: “Trần biên tập,  chuyện gì  thế?”
Trần biên tập lập tức mở to hai mắt , hỏi : “Sao cháu ?”
Ông vui đến tận trời, gương mặt hớn ha hớn hở thế  mà: “Cũng   là  chuyện  gì? Là thế , nhà xuất bản Dương Quang, cháu  chứ?”
Khúc Kha: “…… Cháu  .”
Trần biên tập: “……"