Khúc Kha: “Vậy  lấy cho ngài một ít, là chú Lê và dì Lê cùng , chính là Lê quản lý của Xưởng điện ảnh, tay nghề của    như  .”
Khúc Kha  lẩm bẩm  gói mỗi loại một ít, suy nghĩ một chút, cô gói thêm hai chiếc sandwich.
Nếu  xuyên qua  chỗ nào  tiện thì chắc là   túi ni lông là  tiện nhất. Ngày thường   dùng giấy để gói , Nếu   dùng dây cỏ, cực kỳ phiền toái.
Khúc Kha từ phòng bếp , : “ còn gói cho mấy  hai chiếc sandwich,   nếm thử nhé!”
Cô  nhẹ, Đỗ Bách Tề: “Cảm ơn nhóc.”
Khúc Kha lập tức xua tay, vội : “Không cần khách khí.”
Đỗ Bách Tề  dậy, ông chú phía   lập tức tiếp nhận gói đồ từ tay Khúc Kha,  ha hả: “Ngửi  thấy thơm !”
Vị  cũng    đầu tiên gặp,  ăn cơm  đó, trừ Đỗ Bách Tề và Đào tiểu thư, còn  chính là ông chú .
Khúc Kha gật đầu: “  nha.”
Bọn cô đang  chuyện thì  thấy tiếng bịch bịch bịch lên lầu, Khúc Kha: “Chắc là  em trai nhà   về.”
Đỗ Bách Tề: “Vậy, cảm ơn Cao tiểu thư,  đây xin cáo từ.”
Khúc Kha còn ước     cho nhanh, mấy  như họ cô chẳng thể trêu chọc nổi. Nói đến cùng, cô  tinh ranh đấy nhưng  đạt  bản lĩnh bát diện linh lung. Mấy   kéo cửa  thì thấy năm đứa nhóc, lớn lớn bé bé ai cũng  dơ bẩn. Bẩn nhất chính là nhóc ăn mày, mặt như    ấn  cũng bùn, còn rớt cả một cục bùn xuống.
Người Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng  chút bẩn nhưng  nghiêm trọng lắm.
Hai đứa nhỏ khác, một đứa Khúc Kha khá quen, chính là Tiểu Thạch Đầu ở lầu 5. Đứa còn  là một cô bé  5, 6 tuổi, chắc em gái của Tiểu Thạch Đầu. Mấy ngày  Tiểu Thạch Đầu còn  tới nhà, cô bé  ngã  mương, cũng may  Túc Bạch tìm thấy, may mắn  . Có điều từ ngày , Tiểu Thạch Đầu  vẻ  tin  kế  nữa. Mỗi   cửa  bé đều sẽ mang theo em gái  cùng.
Mấy đứa nhỏ thình lình xuất hiện     dọa, động tác nhất trí lui về phía  một bước.
Rất nhanh, Tiểu Bắc chân ngắn nhỏ  bước lên,  thẳng  Đỗ Bách Tề, hỏi: “Chú , mấy chú là ai thế?” Giọng  vẻ mềm mại nhưng ánh mắt   cảnh giác.
Đỗ Bách Tề   biểu tình gì đặc biệt, Khúc Kha lập tức giới thiệu: “Đây là chú Đỗ, chú  tới tìm chị để  bài.”
Nghe  vẻ  giống như   nhưng Đỗ Bách Tề,   lúc   luôn khiến   cảm thấy  hung ác, dáng vẻ  dễ đối phó. Tiểu Bắc cảm thấy lâu tơ dựng thẳng hết lên, nhắc mím môi, lộ  nụ .
Nụ  cực kỳ giả dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-132.html.]
Bé dịch  chân nhỏ, tự cho bản  " chút dấu vết" chắn  mặt Khúc Kha, ngửa đầu  một câu: “Chào chú.”
Đỗ Bách Tề duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc lông xù của bé, : “Nhìn   là đứa bé cơ trí khiến   thích.”
Lúc  Tiểu Đông cũng  tới  mặt Tiểu Kha,  điều   cảnh giác như Tiểu Bắc, ngược  còn  đơn thuần: “Gặp  chú  nhé!”
Đỗ Bách Tề cùng sư gia cũng  ở lâu, tầm mắt quét một vòng đám trẻ con  cùng Khúc Kha tạm biệt, còn bổ sung: “Ngày mai  sẽ sắp xếp  tới đón nhóc.”
Khúc Kha: “Được”
Khúc Kha vỗ vỗ vai  trai  đưa  xuống lầu. Chờ đến khi bọn họ lên xe  , Khúc Kha mới thở dài nhẹ nhõm một , bình bịch  lên lầu.
Tới khi cô lên đến lầu 3,  thấy năm đứa nhỏ vẫn còn  ở cửa hàng lẩu tại cửa sổ, cô mới hỏi: “Chuyện gì xảy  thế?”
Mấy đứa đều cúi đầu, Khúc Kha suy nghĩ một chút : “Đều  .”
Cô  hỏi tại   em nhà Tiểu Thạch Đầu  cùng hai , cũng  hỏi tại  nhóc ăn mày  trở về, chỉ gọi mấy đứa  phòng.
“Đi phòng vệ sinh rửa mặt.”
Nhiều  như , Khúc Kha đơn giản hỏi Tiểu Bắc : “Tiểu Bắc, đây là  chuyện gì?”
Tiểu Bắc: “Bọn em đưa bánh màn thầu cho  , kết quả  gặp  mấy đứa nhóc hư  cướp đồ  còn đánh . Em với  trai bèn  lên giúp. Bọn  Tiểu Thạch Đầu đúng lúc trở về thấy bọn em    bắt nạt cũng  lên đỡ. Năm  bọn em   thiệt . Xong chuyện mới cùng  chạy về.”
Việc cũng  phức tạp. Tiểu Bắc vò vò góc áo,  hai  tùy tiện đem  mang về như  là việc  đúng.
Khúc Kha: “Em  rửa mặt .”
Mấy đứa bé đều rửa mặt rửa tay sạch sẽ, quần áo tuy còn loạn nhưng so với    khá hơn  nhiều.
Tiểu Thạch Đầu: “Chị, bọn em về nhà đây.”
Khúc Kha lắc đầu : “Em chờ chút.” Cô  phòng bếp, gói hai chiếc bánh sandwich , vốn vợ chồng Lê quản lý  chín cái, giờ chỉ còn hai cái. Khúc Kha gói thêm vài món khác mang  cho Tiểu Thạch Đầu, : “Cảm ơn hai đứa hôm nay  giúp nhé, đây, cầm chút đồ  về nếm thử xem  nha.”
Tiểu Thạch Đầu vội xua tay,  chịu lấy: “Không , em……”
Khúc Kha  đợi    ngăn : “Làm chuyện  thì dĩ nhiên sẽ  khen ngợi. Nếu em  cần, chị sẽ  buồn đó!” Cô  bổ sung: “Lại  chỉ là chút đồ ăn chuẩn  ngày Tết thôi,   đồ đáng giá gì , em còn thường xuyên giúp chị mang báo về nữa. Chị còn  cảm ơn em  nào cơ mà.”