Tần An : “Cao tiểu thư  cần lo lắng , cứ yên tâm, em họ    hoạt bát một chút nhưng vẫn là đứa bé ngoan. Nó sẽ  quấy rầy cô khiến cô  thoải mái .”
Khúc Kha gật đầu: “  mà,    đơn thuần,   ý nghĩ sâu xa gì. Mỗi tội   cứ luôn  chằm chằm  khiến   áp lực  lớn. Dù   cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Cho nên  như     hơn ?”
Lời  đúng là khiến     trả lời  .
Khúc Kha: “Hợp đồng  ký xong,  thể ăn cùng bữa cơm chứ?” Cô  tủm tỉm: “  cảm giác   thể ăn hết cả một con trâu.”
Chỗ  của tuổi nhỏ chính là ở đây,  thể  bộ  tịch giả vờ ngây thơ mà  khiến   quá chú ý. Khúc Kha giờ đang diễn vai , dù lời    lắm nhưng cũng  . Ai bảo cô còn là bé gái.
Ai  thể so đo với một bé gái chứ?
Chỉ tiếc năm nay cô  15,  lẽ  giả vờ đáng yêu vô tội  bao lâu nữa.
Tần An liếc  Khúc Kha một cái thật sâu, mỉm : “Được.”
Một bữa cơm, cả khách và chủ đều tận hứng.
Khúc Kha bên   chuyện  thỏa cũng uyển chuyển từ chối ý  đưa cô về nhà của Tần An. Cô tự gọi xe kéo  rời .
Tuy nhiên cô  lập tức về nhà mà   ga tàu hỏa lấy vé cho ngày mai. Lúc  cô mới mua bánh ngọt   ngược về nhà. Vừa hết năm cô  thu  hai khoản tiền. Một khoản là phí đăng bài còn khoản khác là tiền xuất bản sách trả .
“Chị, chị  về ?”
Khúc Kha: “ đó.” Cô : “Hôm nay ở nhà thế nào? Mọi  giữa trưa ăn cái gì?”
Tiểu Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo khoe: “Chúng em ăn bánh bao, ba  bọn em cùng  tiệm cơm nhỏ phố  mua bánh bao.”
Khúc Kha : “Vậy   đều  giỏi.”
Tiểu Bắc ngượng ngùng: “Lúc em tính tiền thiếu chút nữa tính sai. May mắn  Tiểu Bảo tính  nên bọn em mới  mất tiền đấy.”
Khúc Kha: “Phải ? Vậy cảm ơn em nha.”
Tiểu Bảo lập tức đỏ mặt.
Khúc Kha: “Vì khen thưởng   hôm nay giỏi như  nên em  mua bánh ngọt về. Nào, đến nếm thử xem .”
“A,  thích bánh ngọt nhà  lắm.” Tiểu Đông vui vẻ xoa tay.
Khúc Kha mỉm : “Biết   thích mới mua đó.”
Ba đứa nhóc ăn bánh ngọt, Khúc Kha mở miệng: “Tiểu Bảo, ngày mai chị  công việc   ngoài, chị  đưa cả Tiểu Đông và Tiểu Bắc  cùng. Ngày mai    thể chơi với  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-158.html.]
Mấy đứa bé đồng thời  sang  Khúc Kha, Khúc Kha: “Có thể bọn chị chạng vạng sẽ về nên hôm   chơi tiếp  ?”
Tiểu Bảo thật hiểu chuyện: “Được.”
Tiểu Đông tò mò: “Em gái, chúng     thế?”
Khúc Kha: “Một nhà bọn   ăn ngon.”
“Hở?”
Khúc Kha  khúc khích : “Em   công tác, giống như bình thường đó, nếm món ăn ngon   bài. Tuy nhiên ngày mai khả năng sẽ về  muộn, em sợ trời tối  một   an  nên đưa hai   cùng.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc a một tiếng tỏ vẻ bản   hiểu.
Tiểu Bắc còn lôi kéo Tiểu Bảo giải thích một , Tiểu Bảo cũng gật đầu, nhóc : “Hóa  như  cũng  thể kiếm tiền.”
Khúc Kha: “Quan trọng   là đồ ăn ngon   mà  thế nào mới  thể miêu tả  nó. Như  mới kiếm tiền .”
Khúc Kha suy nghĩ một chút hứa hẹn: “Ngày mai  , bọn chị  hẹn với   . Để  ,   sẽ mang em   ?”
Đôi mắt Tiểu Bảo sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được.” Nhóc  mím môi, nhịn    cong môi lên,  tủm tỉm: “Chị  nhất.”
Khúc Kha: “Lời  quả thật  sai.”
Khúc Kha   dối, sáng sớm ngày hôm   mang hai  em nhà  cùng  cửa. Mới đến lầu một Khúc Kha  gặp  chào hỏi với  Hứa,  là buổi tối sẽ về muộn, mong bà giúp mở cửa.
Mẹ Hứa tò mò: “Mọi  đây là?”
Khúc Kha: “Hôm nay cháu  một công việc   bài cho nhà hàng, đường    xa nên chắc  chạng vạng mới trở về.”
Mẹ Hứa hiểu những chuyện , đồng ý yêu cầu của Khúc Kha: “Mọi  cùng   ngoài cũng yên tâm.”
Khúc Kha mỉm  chào tạm biệt  ba  em cùng  ga tàu hỏa. Tiểu Bắc nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, bọn   nơi nào đấy?”
Khúc Kha vẫn    xa nhưng  bảo  rời khỏi Thượng Hải nên hai tên nhóc Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều kinh ngạc.
Khúc Kha gật đầu: “ , bọn   Tô Châu.”
Chỗ  là một nhà hàng do bạn của Tom mở ở Tô Châu,  tìm  đề cử một chút. Khúc Kha    qua sẽ ăn thử, chụp vài bức ảnh   trở về khen ngợi một vòng.
Thật    Tom tới tìm Khúc Kha cũng chính vì chuyện . Dĩ nhiên   chỉ vì giúp bạn bè mà còn bởi bản . Hắn mới nhậm chức  lâu,   cho chuyên mục đồ ăn ngon nên dĩ nhiên  chuyên mục   nhiều   đến. Thậm chí  còn hi vọng  thể đưa chuyên mục  trở thành chiêu bài của tờ báo. Nếu    còn  thêm tiền lương, tiền thưởng cho hạng mục đề cử,  lẽ còn giúp cho báo ảnh bọn  kiếm thêm nhiều tiền.
Vốn  còn  cho một phóng viên nhiếp ảnh  theo Khúc Kha. Thế nhưng Khúc Kha  cam đoan bản  tự  . Dù  chút nghi ngờ nhưng thấy cô tự tin như  nên Tom cũng nguyện ý tin tưởng.