Cô nghĩ nghĩ, : “Em nghĩ chị  em là Thường Hoan Hỉ chứ?”
Đào Mạn Xuân như  như  gật đầu một cái, chính vì  cô là Thường Hoan Hỉ nên mới cùng cô  chỗ . Người khác  hiểu chứ   bên gối, chị  dĩ nhiên  Đỗ Bách Tề vô cùng thưởng thức Thường Hoan Hỉ.
Chị  còn , dĩ nhiên  cũng  .
Đào Mạn Xuân sâu trong lòng  chút lo lắng.
Đỗ Bách Tề là  duy nhất mà chị   thể dựa , chị   thể dựa   khác . Hơn nữa những kẻ như chị  chỉ cần liên hệ với  khác thì    khó lo cho bản . Hiểu rõ điểm  nên Đào Mạn Xuân mới sợ.
Sợ mất  kim chủ Đỗ Bách Tề .
Chị  nghĩ bản   thích Đỗ  như ,   thể   sự hỗ trợ của .
“Chị gần đây mới .”
Chị  cũng  lừa cô. Lần đầu tiên mời Cao Nhược Huyên ăn cơm, Đỗ gia  chờ bài đăng mới của cô. Lúc đó chị   để trong lòng, cũng  nghĩ nhiều. Nếu     nhớ  thì chắc do chị  vẫn  thể chứng thực .
Thật  nghĩ tới, cô quả thật  quan tam đó.
Khúc Kha  : “Nếu chị  em là Thường Hoan Hỉ thì nên  em   nhiều thích. Cho nên chút tự tin  chẳng sai nhỉ?”
“Người ghét em cũng  nhiều.” Đào Mạn Xuân  một câu như .
Khúc Kha gật đầu: “ ,  chán ghét em cũng   nhiều nên em mới giấu diếm  phận. Bằng     tìm em gây phiền toái thì  ? Hơn nữa  chán ghét em nhiều như  em đương nhiên   tâm địa cứng rắn .”
Đào Mạn Xuân trầm mặc.
Khúc Kha chẳng thể giải thích  vì  Đào Mạn Xuân  tìm . Nếu  chị  thích cô, hình như  . Nếu  chị   gây chuyện, hình như  đúng. Hay là …… thử?
Còn vì   thử thì cô cũng  hiểu . Khúc Kha thấy chắc cũng   . Cô với Đào Mạn Xuân bản chất chính là  ở hai thế giới,  liên quan đến  nhiều lắm nên   đối địch quá mức.
Cô nghĩ  liền  .
“Tuy em   vì  hôm nay chị  kỳ kỳ quái quái tìm em nhưng em nghĩ chúng  về bản chất    trong cùng một vòng tròn. Thậm chí kể cả bạn bè cũng  . Chị ở trong vòng tròn huy hoàng tráng lệ thế nào em  hứng thú. Em  theo bên  chị chỉ như một nha   n.g.ự.c  mông. Em vẫn còn nhỏ nhưng chẳng lẽ   chút ghen ghét nào  ? thế nên em cảm thấy chúng  chắc  thể  bạn bè , gặp  ít một chút mới .”
Đoạn  Khúc Kha  chuyện thẳng thắn.
Quả nhiên Đào Mạn Xuân cong khóe môi. Chị  cố gắng  biểu hiện  ngoài nhưng vẫn  thể thấy  sự hài lòng khi  những lời .
Khúc Kha sinh   ,  một cô bé xinh   "ghen ghét" với  một cô bé bình thường  như  đem đến cảm giác   khác . Người  khiến cho   thêm tự tin, vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-207.html.]
Đào Mạn Xuân: “Em thật   chuyện.”
Khúc Kha kinh ngạc trợn to mắt, : “Biết  chuyện ? Mọi  vẫn luôn  em   nhiều, chỉ  thật, mỗi tội  quá xuôi tai.”
Đào Mạn Xuân  dữ dội.
Chị  : “Vậy cũng đúng, em quả là  thành thật.”
Khúc Kha: “……”
Khúc Kha bĩu bĩu môi,  tiếp lời nữa, trực tiếp gắp một cái chân vịt, khen: “Cái  ăn siêu ngon nè.”
Đào Mạn Xuân tỉ mỉ đánh giá Khúc Kha, càng nghiêm túc đánh giá, chị  càng phát hiện  cô bé   trẻ con. Nhìn bề ngoài tưởng rằng vẫn  hết tính trẻ con, tính cách  hoạt bát. Đánh giá kỹ mới  gia cảnh cô chắc  tồi nên mới  nhiều thứ như thế, tăng thêm vài phần tự tin.
Chính vì cô bé “ nhiều” mới khiến    ảo giác như trưởng thành hơn tuổi thật.
Thực tế,  xem,  bộ dạng gặm chân vịt  xem, Đào Mạn Xuân thật sự  thể thuyết phục bản  cô nàng thành thục cỡ nào .
Ha, vẫn là một cô bé thôi.
Nghĩ đến đây, Đào Mạn Xuân  thở dài nhẹ nhõm một .
Chị  là  rõ nhất, Đỗ gia  thích mấy cô gái nhỏ,  thích  lả lướt hấp dẫn, phụ nữ kiểu thành thục gợi cảm.
Cao Nhược Huyên căn bản  .
Chắc  thêm ba bốn năm nữa sợ mới  thể  vóc dáng như .
Mà ba bốn năm nữa hả, ai  Đỗ gia còn  hứng thú với “Thường Hoan Hỉ” ?
Thời gian luôn thần kỳ như thế đó.
Nó  thể  đổi cả một .
Cho nên chị  căn bản  lo lắng,    .
Lại ,   cô bé  nghề  vất vả, chỉ 3 4 năm   thể thành một  còn mập hơn so với Lê Bàn Tử? Nhớ năm đó Lê phu nhân là mỹ nhân nổi danh Bến Thượng Hải, thậm chí còn  chụp ảnh  lịch treo tường. Giờ  mà xem.
Quen Lê Bàn Tử, thích đồ ăn ngon, từ đây “” chỉ còn là  qua đường.
Người     khi còn  nhận  ?
Người thích ăn ngon  định vô duyên với sắc .