Đào Mạn Xuân vội tự thuyết phục tự vui: “Đến, ăn nhiều một chút.”
Khúc Kha: “???”
Đào Mạn Xuân: “Có đủ  ? Không đủ chị gọi thêm cho em một chút.”
Khúc Kha: “????”
Người phụ nữ , chị  đổi quá nhanh  đó.
Cô : “Em  thể mang mấy thứ   đồ ăn khuya ?” Cô vui đùa  một câu.
Đào Mạn Xuân lập tức kêu: “Giám đốc, lấy mỗi món ba phần, thêm vài món bánh ngọt, chờ chút nữa đóng gói để chúng  mang .”
Khúc Kha: “!!!”
Đào Mạn Xuân  Khúc Kha, sự dịu dàng chảy nước đủ để   nổi da gà: “Bảo bối , em ăn , ăn nhiều chút cũng !”
Sau đó  : “À đúng!”
Chị   đầu  về phía giám đốc, : “Thịt dê nhà mấy  để cho  5 phần” Quay sang mỉm : “Em mang về, xào thịt ăn cũng ngon lắm đó.”
Khúc Kha    hiểu   Đào Mạn Xuân đột nhiên chẳng  gì   đổi.
Bất ngờ quá!!!
Mị thật ngỡ ngàng, thật mê mang.
Đào Mạn Xuân: “ ,   đưa chị ít đồ bổ, chị dùng  nhiều lắm. Chờ chị về sẽ lấy cho em một ít.”
Khúc Kha: “……”
Cô thấy   thể hiểu  thiếu niên 17 18 tuổi như Vu Mãnh, giờ đến Đào Mạn Xuân,  phụ nữ hai mươi mấy tuổi, cô cũng  hiểu.
Cô quá khó khăn .
Chắc  cảnh lớn lên khác  nên mạch não  tương đồng?
Khúc Kha mỉm : “Cảm ơn chị.”
Đào Mạn Xuân: “Vậy thì  cần, em thích là  .”
Khúc Kha: “A.”
Có lẽ đôi mắt to của cô thể hiện sự mê mang quá mức rõ ràng, Đào Mạn Xuân mỉm : “Chị còn  thích tiểu thuyết của em.”
Khúc Kha sẽ tin tưởng lời giải thích  ?
Không tin lắm.
Có điều cô vẫn  ngọt ngào : “Cảm ơn chị  thích.”
Tóm , hai  “trò chuyện với  thật vui”.
Chị   ý  nuôi Cao Nhược Huyên thành một cô béo, đồng thời còn tính toán  cùng cô quan hệ . Dẫu  cô thật sự  tài hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-208.html.]
Đào Mạn Xuân   một    kiến thức, chị  thừa   vài  cần  giữ quan hệ  mới đem đến nhiều lợi ích. Bề ngoài chị   vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng với những ai  thể đắc tội thì chị  chắc chắn sẽ  động .
Như thiếu nữ  mắt, chị   nếu  thể  đắc tội mới  nhất.
Chị  mỉm  hỏi: “Cũng   hôm nay ảnh chụp như thế nào?”
Khúc Kha: “Hôm nay buổi tối Lê quản lý liền sẽ  chằm chằm súc rửa ? Hẳn là mai  là  thể xong? Em  rõ lắm. Nếu chị sốt ruột  thể hỏi thử chú .”
Đào Mạn Xuân : “Chị sốt ruột  xem lắm .”
Hai   trò chuyện vài câu, giám đốc  , nhỏ giọng : “Đào tiểu thư, hôm nay bọn  còn 10 phần tôm biển. Ngài xem……”
Đào Mạn Xuân: “Đóng gói hết cho con bé!”
Khúc Kha: “……”
Khúc Kha thấy  như hamster nhỏ  nữ lão đại nuôi mập.
Mãi cho đến khi về nhà, cô vẫn còn mờ mịt  hiểu lắm.
Khúc Kha cầm bao lớn bao nhỏ, nghiêm túc hỏi Tiểu Đông Tiểu Bắc: “Hai   cảm thấy chị  quái quái ?”
Tiểu Đông dùng sức gật đầu: “Có chút đấy!”
Đương nhiên kỳ quái , nếu   kỳ quái mới là kỳ quái ý.
Nếu ngay từ đầu Đào Mạn Xuân  thể hiện là   thì  là một chuyện, đằng  nửa đường mới  đổi, thật khiến cho   khó hiểu.
Chuyện    quan trọng nhất, cô tự nhiên lấy đồ của  , dù  cũng  chút ngại. Trong tình hình đó mà  lấy cũng  . Lấy , Khúc Kha  phiền muộn vì chút ân tình   trả như thế nào.
Như khi cô nhận đồ của Lê quản lý,  nay đều yên tâm thoải mái.
Bọn cô đều hiểu rõ ràng với , Lê quản lý mua đồ ăn, nấu cơm, nịnh nọt bởi Khúc Kha  thể giúp đỡ chú .
 trường hợp  mắt   chẳng hiểu chuyện  .
Khúc Kha sâu kín thở dài một tiếng, cảm khái thật là gian nan a.
“Chị, chị   ?”
Khúc Kha suy nghĩ một chút, lắc đầu : “Không .”
Cô mang hết đồ để  trong bếp. Bây giờ vẫn   nước ấm, cô  bận rộn cả một ngày mà  tắm nước nóng sẽ  chịu . Cô lười biếng   giường   cử động, : “Tiểu Đông Tiểu Bắc, hai  đun nước nhé.”
Hai  đồng ý, cả hai cùng  việc,  nhanh một nồi nước  sôi.
Khúc Kha chủ động  tắm .
Kế tiếp cô  chuyển chỗ ở, tìm một nơi  thể cung cấp nước ấm 24h mỗi ngày, chỗ như  khá khó tìm. Cũng may lúc nào cô mệt mỏi    em trai đáng tin giúp đỡ.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc dù   đàn ông trưởng thành nhưng những việc  trong khả năng, họ đều  .
Khúc Kha cũng  tìm một  giúp đỡ, kiểu  như  Hứa , mỗi tội cô   gốc gác  . Khúc Kha  dám dùng những  bên ngoài như thế. Ai   đáng tin  .
Ba  em cô tuổi còn nhỏ,  gánh vác  những việc đó.