Khúc Kha: “Phiền chú .”
Lê quản lý sành sỏi thế nào chứ, Khúc Kha  , gã dĩ nhiên cũng  tò mò, chỉ bảo: “Được . Chuyện  chứ để cho chú.”
Nói xong  nọ, gã  bắt đầu bài ca tán dương: “Cô Cao, cháu thật đúng là đa tài đa nghệ, kể cả  gì cũng khiến    giơ ngón tay cái tán thưởng. Lúc đầu chú chỉ thấy cháu  văn ,  ngờ cháu  chỉ  ăn  mà còn chụp ảnh cũng giỏi. Thời gian gần đây chú khá vội nên  qua bên   tỉ mỉ với cháu. Cháu   chứ, cháu chụp mấy minh tinh  cả đám  như hoa. Vài  còn đặc biệt  thông qua chú hỏi thăm cháu,  tìm cháu chụp ảnh nữa cơ.”
Khúc Kha vội xua tay, lắc đầu : “Đừng để lộ, cháu    nữa, cháu thà  thêm nhiều bản thảo hơn để kiếm chút tiền trinh cũng   ý định chụp ảnh cho mấy  đó, quá mệt mỏi.”
Lê quản lý bật , đồng tình: “Chú   .” Gã : “Có điều cháu chụp thật sự  .  , cháu còn  thấy thành phẩm nhỉ?”
Khúc Kha lắc đầu: “Chưa.”
Lê quản lý: “Hôm nào chú sẽ mang qua cho cháu xem, thật sự cực kỳ đỉnh. Mỗi  bọn họ  , vẻ  như đều tăng thêm đến vài bậc. Hơn nữa ngày đó biểu hiện của cháu,  còn chỉ điểm cho mấy ông bạn già của chú  ít. Mọi  đều cho rằng ý tưởng của cháu  đúng, tăng độ sáng sẽ giúp làn da lên ảnh  hơn nhiều. Bọn họ còn   tìm hôm nào đó mời cháu ăn bữa cơm  học hỏi chút.”
Khúc Kha bật  : “Trình độ của cháu cũng chỉ  thế thôi,   từ từ nghiên cứu là  thể hiểu  ngay. Không cần  thế .” Cô chớp chớp mắt, hắc hắc : “Thẩm mỹ mới quan trọng nhất!”
Lê quản lý: “ đúng đúng, cháu   đúng.”
Lê quản lý khi giao tiếp luôn tạo cảm giác thời thời khắc khắc như tắm  trong gió xuân cho  .
Khúc Kha: “Cháu……”
“Cô Cao.”
Giọng nữ thanh thúy vang lên, Khúc Kha ngẩng đầu: “Đào tiểu thư?”
Thật trùng hợp,  ngoài chút cũng gặp Đào Mạn Xuân.
Đào Mạn Xuân: “Ai u,   ngọn gió nào thổi bé tới đây ?” Chị  rủ rê: “Đi  , đêm nay chúng  cùng  ăn một bữa.”
Có công mài sắt  ngày nên kim, chỉ cần chị  cố gắng thêm một chút, cô bé cũng  thể biến thành  mập.
Khúc Kha phát hiện, Đào Mạn Xuân cực thích mời cô ăn cơm. Hoàn   hiểu  vì .
Chẳng qua hôm nay thật  , cô : “Khó  khi gặp chị nhưng hôm nay em còn  việc.” Cô : “Em gần đây  giao bản thảo gấp.”
Đào Mạn Xuân lập tức: “Không , em  ăn cái gì? Chị mua cho em. Chỉ cần mua cho em cũng coi như chị em  cùng ăn.”
Khúc Kha: “???”
Cô mỉm : “Này… vô công bất thụ lộc……”
“Em chụp ảnh  như  cho chị,    vô công bất thụ lộc? Em cứ chờ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-223.html.]
Đào Mạn Xuân vội vàng , vội vàng . Khúc Kha cùng Lê quản lý hai mặt  , mãi  Khúc Kha mới nhẹ giọng: “Chị    vì  cứ đưa đồ ăn cho cháu?”
Khúc Kha mê mang, chẳng hiểu nổi.
Thật      .
Lê quản lý lắc đầu, gã cũng   ! Hành động như vầy luôn khiến   khó hiểu.
Lê quản lý nghĩ nghĩ, nghiêm túc: “Chẳng lẽ… cô  thích cháu?”
Khúc Kha: “!!!”
Lê quản lý: “Chú ít khi thấy Đào tiểu thư đối với ai nhiệt tình như , còn chủ động  đưa đồ ăn. Thật khó  !”
Gã nghĩ tới nghĩ lui, thật sự   cách giải thích nào khác! Duy nhất  khả năng nhất chính là Đào Mạn Xuân  thích cô Cao.
Tuy rằng  vớ vẩn nhưng kỳ quái ?
Không kỳ quái!
“Chắc chắn cô  cực kỳ cực kỳ sùng bái cháu,   thích cháu nên mới đổi thành đưa đồ ăn ngon cho cháu.” Lê quản lý càng  càng cảm thấy đúng,  kiên định mà .
Khúc Kha: “…… A.”
 cô cảm thấy  .
Bởi vì  thích thật  , cô luôn  thể cảm giác  chút ít.
Giống như vị Đỗ  ,   sở hữu gương mặt như kẻ  nhưng Khúc Kha   thể cảm giác  ý  của . Đào tiểu thư … cô  cảm nhận . Thậm chí cô còn thấy Đào tiểu thư  chút phòng  . Rốt cuộc vì   đối xử  với cô cũng  .
“Cô Cao quả nhiên cùng  bình thường  giống , dễ    thích.”
Khúc Kha: “Ha ha.”
Hai  đang  chuyện, Đào Mạn Xuân  bước , phía  còn  tài xế  theo cầm hai cái túi lớn: “Đến đây, tới nào, em cầm .”
Khúc Kha: “Em……”
“Nếu em  cần, chính là  cho chị mặt mũi!”
Khúc Kha: “Vậy .”
Cô bừng tỉnh, lập tức : “ , em mang sách mới xuất bản tặng chị……”
Khúc Kha đáng thương  cửa cầm theo mấy bộ sách suýt nữa mệt chết, lúc về  mỗi tay một túi lớn cũng mệt ngất ngư. Trên đường gặp   bán báo cũng   sức dừng  mua.