Dì Lý và Dì Vương cũng    ngoài, ba  cùng  mua đồ ăn. Dì Lý : “Bà, hàng xóm như bà cũng  thật, luôn giúp con bé mang cái  mua cái nọ.”
Bà Bàng  tủm tỉm: “Con  cô bé  , giúp một chút cũng  mất gì,  cũng  tốn sức. Ngược  con bé còn giúp chúng  bao nhiêu  .”
Dì Vương một bên phụ họa: “Còn   ! Mùa đông  cần mua rau dưa tươi mới mà còn giúp mấy nhà chúng  tiết kiệm  ít tiền. Năm  mùa đông về,  còn dạy cho mấy  ở nhà  đẻ. Năm nay  về nhà còn  coi như khách quý. Hai bà chị dâu còn tỏ vẻ vô cùng  thiết với  cơ. Người khác  tay nghề  như  ai mà chẳng giấu nhẹm , chỉ  con bé thành thành thật thật mới  so đo thiệt hơn để chúng  dạy cho  nhà, quả thật là  cực kỳ .”
Bà Bàng gật đầu: “ như thế đấy! Lúc đầu  còn hỏi con bé, nếu đem hết tay nghề dạy  ngoài thì  thấy mệt mỏi , tương lai    ? Mấy bà đoán con bé  thế nào? Con bé  bản    sức lực mà  bán đồ ăn. Nếu  khác   thì cứ  là , dù  họ cũng  bỏ sức lao động thì mới kiếm  tiền. Hơn nữa thế đạo bây giờ  , bản   dùng  thì chia sẻ với   cũng   là , chừng còn  thể giúp  ai đó. Mấy bà  xem, một cô bé như  mà tính tình  quá.  chỉ thỉnh thoảng giúp mua đồ ăn, việc nhỏ như  mà con bé thỉnh thoảng còn cho  một hai vé xem phim đấy.”
Dì Vương và dì Lý đều bật .
Dì Vương trêu ghẹo: “Bà đó, bà đó, còn   nhớ đễn vé xem phim điện ảnh của   ?.”
Bà Bàng: “Lão già thối nhà , một chút thú vị cũng  .   lôi ông   xem phim tìm chút lạc thú thì mỗi ngày   hết , chịu  nổi.”
“Bà   bậy ! Bàng  nhà bà nổi danh  thành thật   bà  thành như .”
Bà Bàng: “Đều là hàng xóm, ai chẳng hiểu rõ  .”
Mọi   khanh khách, dì Lý giống như lơ đãng hỏi: “Có điều, chỉ là một cô gái nhỏ  vài bản thảo mà kiếm   ít nhỉ? Nhà họ còn  hai  trai   học vẽ   học võ  còn   học ở trường. Vài hôm    còn tìm bảo tiêu về bảo vệ,   tốn bao nhiêu tiền? Chỉ dựa  vài bản thảo, liệu đủ ?”
Bà Bàng liếc dì  một cái sắc lẹm,  nhạo một tiếng, : “Lý  nhà bà   kiếm tiền còn ghen tị với cô gái nhỏ   đấy ?”
Dì Lý  hổ: “Cũng  thể  như  ,    ý  .”
“Có  ý    tự bà ! Nói câu  dễ  chứ, nếu mấy đứa bé nhà chúng  đều gặp  tình trạng như Tiểu Đông cũng  thể  mướn  bảo vệ . Không thuê thì  yên tâm nổi?”
Dì Vương gật đầu: “Không  !”
Bà Bàng: “Lại ,   Lam tiểu thư  bọn họ  giá  thấp, coi như bạn bè giúp đỡ . Dù  mấy đứa Tiểu Đông ở bên  học võ, chung quy đều là sư   với , chăm sóc  một chút cũng là điều đương nhiên. Chứ  thì chỉ tính tiền xe  ,   một chuyến  ……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-280.html.]
Bà   một cái giá.
Dì Vương: “!!!” Dì : “Quả thật  cao!”
Dì Lý cũng gật đầu: “ là  cao.”
“Đều  giá giữa sư    mà , phỏng chừng nếu là  ngoài sẽ   cái giá  ……”
Ban đầu cũng  vài  nghi ngờ, một chuyến   vẻ chẳng bao nhiêu nhưng tổng cộng  cũng tốn  ít tiền. Hơn nữa, tiền xe chỉ là một phần, ngoài  còn  nhiều chi phí khác. Tính hết  thì  bộ chi phí cũng  ít.
May mắn mấy   đều  thật sự  thuê 'Bảo tiêu' nên cũng chẳng thừa  tính toán chi tiết xem mất bao nhiêu tiền, chẳng ai nghĩ sâu xa hơn.
Từ khi Tiểu Đông và Tiểu Bắc  việc riêng của , Khúc Kha thường xuyên ở một . Ban đầu ba  cùng  ,  nào cũng như , giờ chỉ còn một  cô. Khúc Kha Thành  cũng lười  cửa.
Nếu cần mua gì, đôi khi lúc chạy bộ về cô thuận tiện sắm sửa luôn, lúc khác  nhờ mấy  hàng xóm hỗ trợ.
“Cốc cốc cốc.”
Khúc Kha mở cửa: “Bà Bàng? Mau  nhà.”
Bà Bàng  cửa, : “Đến  , hôm nay thấy cá  tươi, dì liền giúp cháu mua hai con, còn  hành, tỏi……”
Khúc Kha vội đưa tay nhận lấy, hai  tính tiền.
Bà Bàng nắm mấy đồng tiền,  giống   nhận xong rời  luôn mà  thấp giọng : “Dì  chút việc   với cháu.”
Khúc Kha: “Ngài  xuống .”
Bà Bàng gật đầu, bà : “Là như thế , một nhà Lý  Lý phu nhân lầu hai cháu  chứ?”
Khúc Kha gật đầu, mặt ngơ ngác như học sinh tiểu học.