Khúc Kha mỉm : “Chú    kiến nghị mới mời  tới nơi ? Vậy   cũng  hiểu  .” Dừng một chút, cô  : “Ai chứ   thì đúng ,   thường đến nhà   khách,   thường đến nhà  mua bánh ngọt,  còn   thích   ghế sofa phơi nắng. Làm hàng xóm một thời gian, chẳng cần  ,   cũng sẽ .”
Thẩm Hoài bật : “Vậy vẫn là hiểu cô, bằng  cô cũng sẽ  đến đây nhỉ?”
Khúc Kha chống cằm hỏi: “Cho nên hôm nay chú rốt cuộc   cái gì? Cùng  thảo luận về Túc Bạch?”
Thẩm Hoài: “Vậy cũng .” Hắn dựa  ghế sô pha, : “Cùng cô thảo luận việc kiếm tiền.  phát hiện cô   nhiều ý tưởng  nên cố ý đến tìm cô tham thảo một  cho .”
Khúc Kha: “……”
Cô  vị ông chú  mắt , hỏi ngược : “Chú  thảo luận cái  với , chú    lợi hại ?”
Năng lực của Thẩm Hoài, dù trong sách  ngoài thực tại cô cũng đều    ít. Cô  cảm thấy những lời  đó là giả. Dù     khoác lác thì nguyên tác cũng  thể  , một vài   bối cảnh   nhắc qua chắc chắn sẽ  xảy  sự cố chệch hướng quá lớn.
Cô : “Cao thủ như chú còn  thảo luận cùng ,  sẽ cảm thấy bản   giỏi đó.”
Thẩm Hoài: “Nếu  đến kiếm tiền, quả thật  so với cô lợi hại hơn nhiều. Thế nhưng  giỏi kiếm tiền cũng   nghĩa cái gì  cũng .  thấy văn chương của cô mới thực sự lợi hại.” Hắn  giơ ngón tay cái lên: “Trước  do  hẹp hòi mới luôn thấy đám  họ nguyện ý   với cô do cô  vẻ ngoài xinh . Ai bảo lòng yêu cái  con  ai chẳng , giờ  mới  sự thật   như .”
Hắn  mỉm : “Cô  lợi hại.”
Khúc Kha: “Chú đây là nịnh nọt ?”
Thẩm Hoài nhướng mày: “Không giống ?” Hắn  : “   quyển sách mới nhất của cô, quả thực vô cùng lợi hại,  nhiều thứ chúng     thể nghĩ . Không  cô  để ý  nếu cùng  tán gẫu những thứ  một chút?”
Khúc Kha nếu    thì đương nhiên  ngại   một chút,  điều cô vẫn nghiêm túc: “Thật      kĩ càng tỉ mỉ . Hơn nữa   nhiều thứ bản   cũng  hiểu.   trải qua thực nghiệm lặp  lặp  trong thực tế. Người khác căn cứ  lý luận của    thành phẩm,  thấy đó mới là những  thực sự lợi hại.”
Thẩm Hoài: “ thấy cô   kỹ càng tỉ mỉ,  gì  chuyện   ?”
Khúc Kha: “Sao  cứ thấy chú quái quái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-384.html.]
Thẩm Hoài: “  chút hứng thú với một vài phương pháp kiếm tiền cô ,    thể hợp tác cùng   ?”
Khúc Kha kinh ngạc  Thẩm Hoài, thật  nghĩ tới Thẩm Hoài   cái .
Đôi mắt cô mở lớn  chằm chằm Thẩm Hoài, mãi  mới hít một  thật sâu : “Không hợp tác.” Cô nghiêm túc: “Nếu chú  hứng thú thì  thể dùng,   ngại . Còn việc hợp tác  ,    tiền vốn thì hợp tác thế nào? Nếu   sử dụng kỹ thuật để hợp tác thì kỹ thuật của  đều   hết ,  gì đáng mà kể? Lại  chứ,  cũng chẳng  tâm tư  mấy thứ , bản chất  chỉ là  giỏi  thôi chứ nếu kinh doanh thật thì  hiểu . Nếu  giỏi  thứ như  thì  còn  cực cực khổ  bài kiếm tiền  ?”
Thẩm Hoài bật : “Cô đúng là thẳng thắn.”
Khúc Kha: “Kể cả chú là cha Tiểu Bảo,  cũng ăn ngay  thật.”
Thẩm Hoài: “Không nghĩ tới mặt mũi con trai   lớn như .  vẫn cho rằng cô sẽ  bản  từng là vị hôn thê của  nên mới ăn ngay  thật.”
Khúc Kha: “  từng là vị hôn thê của chú, chỉ là một vợ bé chú định lấy về nhà thôi. Chẳng qua Bạch gia và Khúc thị tự chủ trương, mà bọn họ thì  quyền gì  chủ cho ?  theo bọn họ sống nhưng   quan hệ gì. Còn chú  ,  khó  thì ai đáp ứng thì chú cứ  tìm  đó .”
Thẩm Hoài mỉm : “   ác ý.”
Khúc Kha: “  chứ, chính vì  nên mới cùng chú  ở đây. Nếu như ,  mới  đến chỗ .” Nói tới đây, cô  : “ mời chú ha, chú  ăn cái gì cứ việc gọi.”
Thẩm Hoài  mặt cô, trong lòng đưa  phỏng đoán,   Khúc gia là gia đình như thế nào mà  thể dạy  con gái như thế, một cô gái như Khúc Tri Thiền  thêm chút  khí của nam giới. Tuy rằng  đôi khi  kỳ lạ nhưng      cô vẫn giữ chừng mực.
Hắn  hỏi: “Lúc cô còn ở Phụng Thiên  từng  sách ?”
Khúc Kha: “Đọc qua vài quyển sách dành cho nữ giới, chẳng qua   cha   mất    sách nữa,  cô rùa đen đáng ghét  đáng tin của   cho   . Chú  xem  chúng   xui xẻo thế,  loại  thích như ?”
Thẩm Hoài: “Cho nên  khi  cô còn  tính kế họ?”
Khúc Kha dừng câu chuyện , cô  Thẩm Hoài, đôi mắt to ngập nước,   bất cứ hành động nào.
Thẩm Hoài cũng  nhúc nhích, gương mặt mang theo ý , bên trong đến cùng  ý đồ gì   thể   dù chỉ một chút.
Khúc Kha đột nhiên ho khan một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ: “  thù tất báo đó!”