Lúc  cửa  vặn gặp  Vương  về, hai bên chào hỏi,  Vương thuận tay đóng cửa : “Tiểu thư,   vẫn còn một  ?”
Khúc Kha gật đầu: “Vâng.” Cô : “Chờ đến khi họ  đưa nữa thì chúng  tự  mua thêm một  thời gian nữa.”
Con  cô, nóng còn  thể chống đỡ  chứ lạnh thì ngàn vạn   thể.
Mẹ Vương: “Được .”
Bà thả mấy tờ báo trong tay xuống, đây là mấy trang báo Khúc Kha thường ,  Vương mỗi ngày đều thuận tiện mua  mang đến.
Thời đại    internet, phần lớn tin tức đều  thu nhập từ báo chí. Cho nên Khúc Kha  bao giờ tiết kiệm  tiền . Cô mở báo  xem, quả nhiên  tìm thấy mẩu chuyện cuối cùng của bộ .
Bản thảo   gửi  hơn một tháng mà đến giờ vẫn   đăng lên.
Khúc Kha đoán câu chuyện cuối cùng   thể sẽ   đăng nữa.
Cô thở dài một , cảm thấy   tiếc nuối. Thật  câu chuyện cuối cùng  mới tốn nhiều tâm tư của cô nhất. Chẳng qua việc xã báo  đăng cũng  trong dự kiến của cô. Ai bảo câu chuyện cuối cùng cô  công bố rõ ràng về lòng muông  thú của con ,  còn  cách thức họ giả nhân giả nghĩa để lợi dụng con   ,  thế nào để hại tính mạng  khác.
Khúc Kha  thấy chương cuối cùng của bộ tiểu thuyết chỉ  thể tiếp tục lật xem tiếp. Ngoài ý  cô  thấy một tin bất ngờ, cô vội vàng cầm tờ báo lên, nghiêm túc đặt,  đó  bật dậy: “Cháu lên tầng  một chuyến .”
Khúc Kha vội vàng  dậy, cầm vội tờ báo chạy lên tầng, lúc  Hứa mở cửa còn  cô  hoảng sợ, hỏi: “Đây là  ?”
Khúc Kha chỉ chỉ  tờ báo,  cực nhanh: “Cái     về  kế  của Tiểu Thạch Đầu ?”
Trên tờ báo  mở  là hình một  phụ nữ giơ tay  che mặt nhưng   thể che ,   vẫn  thể  rõ mặt cô  như thế nào.
Lam tiểu thư  bật dậy  tờ báo,  Hứa cũng vội  qua.
“ là cô !” Hai  trăm miệng một lời.
Tuy gương mặt cô   tiều tụy hơn  nhiều nhưng nếu là  quen thì đều  thể lập tức nhận  .
Lam tiểu thư vội đoạt lấy tờ báo: “Trên   gì ?”
Chị vội vàng cầm lên , Khúc Kha : “Nói  đàn bà  lừa hôn,  đó ăn trộm, kết quả  bắt  đưa đến phòng tuần bộ.”
Lam tiểu thư: “Lừa hôn?” Chị  thể tin mà ngẩng đầu lên, hỏi : “Cô ?”
Khúc Kha gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-407.html.]
Tờ báo đưa tin cũng  dài, ngắn ngủn vài câu nhưng cũng coi như  rành mạch.
Lam tiểu thư khiếp sợ  tờ báo, : “Cô  đang yên đang lành     cái ?” Sau đó cẩn thận lật xem,  tìm  thông tin gì về Thạch  , chị : “Không  đến Thạch .”
Khúc Kha gật đầu : “ ,  nhắc đến. Chị  tới phòng tuần bộ hỏi thăm một chút ?”
Thạch ,   vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng Lam tiểu thư. Chị  sợ Thạch   về đưa Tiểu Thạch Đầu , dù  đó cũng là con trai của chị. Chị  đem thông tin về con trai  trộm gửi đến phòng tuần bộ nên   sợ. Cái chị lo lắng ở đây chính là Thạch  cướp Tiểu Nha .
 là    ngàn cái  , vạn thứ   gì nhưng gã  vẫn là cha ruột của Tiểu Nha. Nếu như gã  khăng khăng  cướp Tiểu Nha , như  chị thật sự sợ bản   giữ  con.
Chị  nuôi Tiểu Nha lâu như , tình cảm sâu sắc, chị  thể tưởng tượng  con bé rời   sẽ sống   nữa. Chị càng  yên tâm để nó   theo một  cha thiếu đạo đức như .
Lam tiểu thư nắm chặt tờ báo, một lúc  mới bình tĩnh : “Chị  phòng tuần bộ một chuyến.”
Khúc Kha: “Để em  với chị?”
Lam tiểu thư gật đầu: “Được.” Chị tiếp tục lật xem tờ báo, hỏi: “Có  phòng tuần bộ nào ?”
Khúc Kha: “Có, chị xem, ở đây  ghi.”
Phòng tuần bộ chịu trách nhiệm giữ gìn trị an nhưng mỗi khu vực   phòng tuần bộ riêng.
Phòng tuần bộ của Tô Giới quản  Tô Giới, địa phương khác  sắp xếp  chịu trách nhiệm riêng,  chung  giống .
Khúc Kha: “Em về nhà  quần áo .”
Thấy Khúc Kha vội vàng xuống tầng, Lam tiểu thư càng thêm hoang mang lo sợ.
Mẹ Hứa kéo tay Lam tiểu thư : “Đừng lo lắng, chúng  cứ  xem thế nào   , tình huống cụ thể vẫn  rõ ràng . Nếu thật sự   thì chúng  cứ giấu Tiểu Nha . Mọi việc luôn  cách giải quyết,  cần quá lo lắng.”
Lam tiểu thư: “ đúng đúng.”
Chị hít một  thật sâu, cuối cùng mới điều chỉnh  tâm trạng.
Lam tiểu thư chỉ nhất thời hoảng loạn chứ  đến mức tay chân luống cuống. Đằng nào  trải qua nhiều năm như , chị  vượt qua bao nhiêu sóng gió nên chỉ  hoảng hốt như  thôi,  định xong chị mới : “Mẹ Hứa, dì xuống tầng cùng Tiểu Kha  một tiếng, để con bé    với chúng  nữa. Con gái như con bé  nên  những chỗ như .”
Dừng một chút, chị  bổ sung: “Dì  với cháu .”
Mẹ Hứa: “Được.”