“Chị cũng  định  quá mức chi tiết, chỉ  cho con bé  Thạch   thể sinh  con. Con bé với Tiểu Thạch Đầu đều   con của Thạch , hơn nữa còn  với con bé  con bé  mất  là . Những cái khác, chị định chờ con bé lớn hơn một chút mới .”
Khúc Kha gật gật đầu: “Vậy cũng , kể cả Thạch  may mắn chạy  khỏi mỏ than, cũng  trở về đón Tiểu Nha. Tiểu Nha càng sẽ  bởi vì  cha như  mà  theo .”
Lam tiểu thư  xong, một ly  sữa cũng uống hết, Khúc Kha  chị rót thêm ly nữa.
Lam tiểu thư nghiêm túc: “Thật  chị thật sự  nghĩ chân tướng sự việc  như thế . Dù đối với chị đây là chuyện  nhưng vẫn thật khiến    chấn động.”
Khúc Kha : “Đừng nghĩ quá nhiều.” Cô duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lam tiểu thư: “Nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.”
Cô hỏi: “Vậy chị   dọn về khu nhà ban đầu ?”
Nếu  cần suy xét nhiều như , dọn về sẽ giúp chị tiết kiệm  ít tiền.
Lam tiểu thư quyết đoán lắc đầu: “Không , bây giờ   ai nấy đều cố gắng chạy  trong Tô Giới, chị  ngốc mới từ trong chạy  ngoài. Túc Bạch  tăng giá chứ em   , khu nhà cũ của chị   khi    khỏi hết giờ  tăng giá lên đến 180 đồng một tháng đấy. Nghe  ngoài thành thỉnh thoảng còn  thấy tiếng ầm ầm vang lên nữa cơ. Mọi  đều mong  thể  trong Tô Giới sống, dù  ở đây vẫn an  hơn nhiều. Kể cả    trong  thì cũng mong   thể cách Tô Giới gần nhất  thể. Vừa qua năm nay xong một cái, cô bạn  của chị cũng chủ động bảo chị tăng tiền thuê lên 180 đấy, bằng  mà cô  vẫn còn kiếm  cơ.”
Khúc Kha cảm khái: “Cho nên vẫn  bà chủ cho thuê mới .”
Lam tiểu thư: “Chỗ nào chứ, chỗ chị chi tiêu cũng  ít . Chị cũng  gạt em  gì. Kỳ thật chị còn   một chút đồ thêu, may vá đơn giản thêm tiền gia đình đấy.”
Khúc Kha: “Chị á???” Cô  thể tin : “Chị ?”
Lam tiểu thư hẩy nhẹ cô một cái, dỗi: “Chị thì  ? Quá đáng.”
Khúc Kha bật : “Em cho rằng chị em  giống . Không ngờ chị  trộm học.”
Lam tiểu thư: “Trộm học cái rắm, chị vốn dĩ   mà. Chẳng qua nhiều năm    nên  chút nhớ nhớ quên quên. Chị mất một thời gian tìm  cảm giác, cũng may, khi ban đầu  lạ nhưng tay nghề của chị  kém .”
Lam tiểu thư nghiêm túc: “Thật  Tiểu Nha và Tiểu Thạch Đầu đều ngoan cả. Đừng  ban ngày bọn nó bận bận rộn rộn, buổi tối còn giúp chị xếp chỉ,   nhiều chuyện trong khả năng của chúng.”
Khúc Kha: “Em cũng  thấy ngoài ý ! Hai đứa vốn  hiểu chuyện .”
Lúc hai đứa còn nhỏ   hiểu chuyện, thậm chí  thể nuôi sống cả nhà, hiện tại gia đình đoàn tụ, dĩ nhiên sẽ  kém .
Lam tiểu thư: “Thật  bây giờ chị hối hận lúc   cứ ham chơi  chăm chỉ kiếm tiền. Cả ngày chỉ  hưởng thụ. Nếu chị tiết kiệm nhiều một chút thì chị cũng   lo lắng cho bọn nhỏ như bây giờ.”
Khúc Kha: “Ai cũng  thể     , hưởng thụ cũng   sai. Tóm  đó chính là cuộc đời của chị mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-412.html.]
Lam tiểu thư  ,   gì.
Chuyện  khiến chị thở dài nhẹ nhõm một , Lam tiểu thư nhờ  cảm thấy tâm trạng khá , chị còn  thêm một lát, tán gẫu với Khúc Kha mãi mới rời .
Lam tiểu thư  , Khúc Kha vẫn còn suy nghĩ  ít chuyện. Có thể thấy  tiểu thuyết của cô vẫn đem đến đôi chút tác dụng. Chỉ cần thế thôi cô cũng   những gì  bỏ    vô công. Khúc Kha vì  mà cực kỳ vui mừng.
Đến chạng vạng khi  thấy Túc Bạch, Khúc Kha lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y ,  với  chuyện của bà Bàng.
Túc Bạch gật đầu: “Anh  .” Anh nghi ngờ  Khúc Kha: “Sao em hớn hở thế? Bởi vì họ dọn  đây ?”
Khúc Kha lắc đầu: “Đương nhiên   .” Cô : “Chuyện khác cơ.”
Túc Bạch  Khúc Kha thật sâu, Tiểu Kha: “Không  chuyện   mà,   cần  chằm chằm em,   em cũng  .”
Túc Bạch: “Vì Tiểu Nha?”
Khúc Kha: “!!!”
Cô : “Làm  mà   ?” Quả thật  quan hệ cùng Tiểu Nha. Mỗi tội chủ yếu do tiểu thuyết của cô thật sự  thể giúp  .
Túc Bạch: “Anh   báo, cho nên đoán Lam tiểu thư chắc  gặp  ?”
Khúc Kha: “Thật rắc rối, may cuối cùng cũng .”
Túc Bạch gật đầu,    khuôn mặt Khúc Kha,  nhịn xuống duỗi tay xoa nhẹ một chút, : “Em   .”
Khúc Kha: “???”
Cô lập tức phản ứng : “Anh khen em, em  thích  nhưng   thể khen  tâm một chút ?”
Túc Bạch: “Tỷ như?”
Khúc Kha: “Tỷ như khen khoa trương , ừ, tiểu thư Tiểu Kha là hàng xóm  xinh , hào phóng    bụng,  thì… em là   nhất thế giới đó.”
Túc Bạch  cô tự sướng chọc : “Em đó, nghiêm chỉnh  chuyện cho .” Hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì,  đưa rổ  tay cho Khúc Kha: “Có thể tới nhà em ăn một bữa cơm ?”
Khúc Kha   cá còn  tươi, lập tức đáp: “Đương nhiên  thể.”
Túc Bạch bật ……