Xe lửa  nhanh  chạy, phát  âm thanh ầm ầm.
Cô đặt báo đặt lên bàn  mặt, : “Chúng     chắc sẽ  lâu.”
Tiểu Đông: “Anh .” Cậu lấy  một quyển sách thật dày: “Anh  mang theo sách để  đường xem.”
Chuẩn xác mà  thì đây là một quyển sách ảnh.
Khúc Kha: “Ý? Cái    của nhà chúng  nhỉ?”
Nhà bọn cô  cái gì, Khúc Kha nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tiểu Đông gật đầu: “Không , đây là thầy cho  mượn.” Cậu hớn hở khoe: “Anh năn nỉ thật lâu thầy mới đồng ý đấy, may lắm mới mượn  đó.”
Khúc Kha mỉm : “Như   đường  cũng  việc để .”
Tiểu Đông: “Bởi vì thời gian  lâu lắm, lâu lâu lắm!”
Khúc Kha gật đầu, tốc độ xe lửa thời  quả thực  lâu mới đến nơi. Hơn nữa bọn cô còn mong trở về nhà hơn bao giờ hết. Vì thế càng cảm thấy sốt ruột. Càng sốt ruột bao nhiêu, càng vội vàng thì càng cảm thấy thời gian trôi qua  chậm.
Cho nên dù bọn cô đều   qua con đường  nhưng trong ấn tượng của , con đường  thật dài, thật dài,  cách cực kỳ xa.
Khúc Kha: “Mọi  sửa sang  một chút, nếu mệt mỏi thì  xuống nghỉ ngơi.”
“Được.”
Bọn cô   mua vé giường , ba  em Khúc Kha ở cùng một phòng. Ba  Thẩm Hoài cộng thêm trợ lý, tổng cộng bốn  ở chung một phòng khác. Còn  bốn  trai vệ sĩ ở cùng một chỗ.
“Cốc cốc cốc.”
Khúc Kha ngẩng đầu: “Ai đó?”
Túc Bạch: “Bọn .”
Hai  Túc Bạch cùng Tiểu Bảo dắt díu  qua đây, Khúc Kha: “Hai    qua đây?”
Túc Bạch: “Không thích  Thẩm Hoài.”
Tiểu Bảo: “Không thích  ba em.”
Khúc Kha  nhịn , bật , cô : “Hai  chẳng qua tìm lý do tới chơi chứ gì?” Cô  chút do dự vạch trần hai : “Hai  mang cốc ? Em  mang lá  .”
Lúc cô  khỏi nhà, mỗi  chỉ mang theo một cái rương da đựng đồ vật cá nhân của mỗi , kích cỡ cũng  lớn. Đồ bên trong hiển nhiên cũng  nhiều. Dù  đồ đạc vẫn  đầy đủ, những món nên  đều  cả. Ai bảo bọn cô  định ở  Phụng Thiên lâu. Những món như giày dép, áo khoác chiếm phần lớn diện tích trong rương đồ, cô cũng  mang thêm đồ dự phòng.
Túc Bạch đẩy một chút Tiểu Bảo, Tiểu Bảo: “Em lập tức  lấy.”
Tiểu Đông: “Anh đây  đun nước ấm.”
Tiểu Bắc lập tức: “Em cùng  với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-425.html.]
Cu   thế nào yên tâm với  trai ngốc nhà  .
Tiểu Đông  tính nhẹ giọng , : “Được, chúng  tay cầm tay.”
Tiểu Bắc: “Vâng.”
Túc Bạch  mấy đứa nhóc cùng   ngoài, : “Em  cảm thấy ……”
Khúc Kha: “Dạ?”
Túc Bạch   đầu, nghiêm túc: “Tiểu Đông hình như thật sự càng ngày càng  thì ?”
Điểm  Khúc Kha  em gái song sinh dĩ nhiên  sớm phát hiện. Cô gật đầu: “Em , em tin   sẽ khá lên.”
Nói đến Tiểu Đông, cô  tránh  nhiều lời vài câu: “Chờ khi nào từ Phụng Thiên  về, em định sẽ tìm một bác sĩ nào đó  một chút kiểm tra cẩn thận cho   xem .”
Túc Bạch: “Anh quen.”
Khúc Kha: “Ai?”
Túc Bạch mỉm : “Anh vốn  một  bạn, cha   là chuyên gia trong lĩnh vực . Nếu em  thì   thể liên hệ giúp em, còn dẫn em  gặp .”
Khúc Kha kích động giữ c.h.ặ.t t.a.y Túc Bạch: “Thật  chăng? Thật sự quá  . Anh   Doraemon   thế? Sao  lợi hại như ? Cái gì cũng  cách cả!”
Túc Bạch cúi đầu  về phía tay Khúc Kha đang nắm lấy tay , nhẹ giọng : “Cái gì…… Mon?”
Khúc Kha lập tức: “Cái   quan trọng, dù   chỉ cần   lợi hại là .”
Túc Bạch nhếch lên khóe miệng: “Lần tới  sẽ giúp em liên hệ.”
Khúc Kha gật đầu thật mạnh,  thế nào nhỉ? Loại “đồ” mang tên thiếu nhân tình  thiếu càng nhiều thì bỗng cảm thấy cũng chẳng  cả.
Cứ như tích cóp .
Đại khái đây là nợ nhiều quá mức nên  còn áp lực nữa.
Khúc Kha: “Anh trai   từ nhỏ  ngốc,   ngoài ý  mới . Em nghĩ, chắc hẳn sẽ  thể dần dần  hơn, đúng ?”
Túc Bạch  ánh mắt mang theo hy vọng của Khúc Kha,  nhịn  mà gật gật đầu: “Cậu nhóc hiện tại   đang chuyển biến   đó ?”
Lời   một chút cũng   sai, bọn cô đều    Tiểu Đông hiện tại dần chuyển biến  .
Hoặc theo như cách  tỉ mỉ của Khúc Kha thì từ khi chịu khổ ở Bạch gia, Tiểu đồng mỗi ngày đều dần hiểu chuyện hơn. Rời khỏi Phụng thiên tới Thượng Hải, trạng thái của  từ từ  lên. Chẳng qua lúc  vẫn  rõ ràng như cũ.
Tiểu Đông bắt đầu trở nên  hơn  lẽ  tính từ khi học vẽ tranh.
Sau   bắt đầu học võ, những việc  khiến tốc độ chuyển biến  của  nhanh hơn hẳn.
Khúc Kha    học y nên chẳng  rõ nguyên nhân là gì, cô chỉ thấy vui, việc  so với bất cứ thứ gì đều  hơn cả.