Túc Bạch  hiểu lắm cách đối nhân xử thế của  trong nước. Việc  mà  ở cửa tiệm cơm nhà   hình như quả thực cũng   lắm. Khúc Kha đang  ý định trả tiền  về thì ông chủ   chút do dự hỏi: “Cô  cái …… Cô định  mộ lớn, là thật ?”
Khúc Kha: “Giả.”
Chán chẳng buồn .
Ông chủ: “Cô……”
Khúc Kha: “Chú  thể đừng  lời vô nghĩa ?”
Ông chủ hạ quyết tâm, : “Nếu cô cho chúng  học nghề thì những đồ cô  chọn,  sẽ giảm 30% giá!” Ông  khẳng định: “ đây  thật luôn.”
Nếu   vì  đánh động vị phu nhân  vẻ  thiếu tiền  thì ông cũng chẳng đỡ giảm giá đến 30%. Thật  dù  giảm đến 30% thì ông vẫn  chút lợi nhuận, chẳng qua lợi nhuận    bao nhiêu. Khúc Kha cũng  mấy thứ  giá trị. Cô cũng  nhiều lời, gật đầu cái rụp: “Được thôi.”
Cuối cùng bọn cô cũng  lập tức rời khỏi cửa hàng.
Lúc chạng vạng, Khúc Kha cảm giác mắt  mỏi, xoa xoa mắt : “Không còn sớm nhỉ?”
Cô  bán thành phẩm: “Ngày mai tiếp tục .”
Ông chủ là   mắt  lập tức gật đầu: “Được, .”
Người  tay nghề kể cả    thực sự thành thạo cũng khiến    thể nghi ngờ năng lực.
Hai bên đều vui mừng, Khúc Kha chào  về.
Ông chủ cửa hàng: “Vị phu nhân  thoạt    quen mắt nhưng   nhớ .”
Ông  theo học cả ngày cũng  mệt mỏi, : “Buổi tối ăn cơm  cần gọi  .”
Khúc Kha và Túc Bạch cùng lái xe trở về, Túc Bạch  Khúc Kha, nghiêm túc : “Em quả thực cái gì cũng  .”
Anh nhớ rõ cô  sửa radio, còn  chữa máy pha cà phê. Tóm , một vài đồ kỳ kỳ quái quái khác cũng biệt, cô bé  quả  đơn giản.
Khúc Kha: “Thật  cũng  khó.”
Cô tuy   chơi những món đồ chơi xếp gỗ nhưng những đứa trẻ bình thường nhưng   học mấy thứ ,  đây  cảm thấy  gì may mắn, giờ ngược   tìm thấy niềm vui từ nghề thủ công.
Túc Bạch hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại.”
Khúc Kha bật .
Cô duỗi eo lười một cáii: “Cũng      chờ chúng  ăn cơm  nữa.”
Túc Bạch: “Chắc chắn .”
Bởi vì Khúc Kha  , cố gắng hết sức  ở chung một chỗ với . Cho nên kể cả ăn cơm,   cũng sẽ  cố tình chờ bọn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-432.html.]
Khúc Kha suy nghĩ một chút cũng cảm thấy như thế: “Chúng   ăn khác ăn .”
Túc Bạch: “Được, em  ăn cái gì?”
Khúc Kha lắc đầu, cô đối với nơi    nhiều lắm. Cô vẫy vẫy tay: “Tùy tiện tìm một nhà nào đó thôi!”
Hai  cong cong quẹo quẹo, trực tiếp  đổi phương hướng  ?
Dĩ nhiên .
 như hai  đoán , mấy đứa nhóc  chờ Khúc Kha về.
Thậm chí Tiểu Đông và Tiểu Bắc còn  cùng  xuống sảnh ăn cơm.
Được cái cả hai cũng    ngoài ăn.
Tiểu Đông và một vệ sĩ cùng xuống nhà ăn ở tầng 2. Trên phương diện ăn uống, bọn  vẫn  bao giờ so đo việc  tiền  . Thế nên Tiểu Đông  để ý đến giá, chỉ chỉ  mấy món ăn   vẻ khá ngon, : “Anh Khương,   gọi thêm gì ?”
Vệ sĩ tên Tiểu Khương lắc đầu: “Không cần .”
Lúc   đúng thời gian ăn bữa tối,  trong nhà ăn  ít bất chấp nơi đây là một tiệm cơm khá xa hoa. Những   tiền dám bỏ  để hưởng thụ chẳng bao giờ thiếu. Tiểu Đông   chỗ  nhanh chóng thu hút ít hoặc nhiều ánh mắt  qua.
Ba  em nhà họ Khúc trưởng thành đều nổi bật. Thiếu niên 18 tuổi Tiểu Đông dù ở phương diện nào   cũng vô cùng ưu việt.
Bên trong sự văn nhã lộ  diện mạo tinh xảo mà ít thanh niên nào  . vóc dáng  cao gầy   tô son trát phấn như xu hướng cánh nam giới đang theo đuổi hiện giờ. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, tay chỉ cần  nhúc nhích  thể  thấy cơ bắp như ẩn như hiện.
Gầy thì gầy thật nhưng vẫn vô cùng rắn chắc.
Vừa tuấn tú   rắn chắc.
Nam giới như  luôn  phái nữ yêu thích.
Có  ít tầm mắt nữ giới lưu luyến   .
Trong  những tầm mắt vô cùng nóng bỏng đó  một ánh   kinh ngạc  nghi ngờ.
Người    ai khác mà chính là  họ của Tiểu Đông, Đại công tử Bạch gia - Bạch Sí Tuyên.
Quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Người  tên Bạch Sí Tuyên  , gã  đối xử với  em họ chẳng  gì . Trước  khi điều kiện nhà họ Khúc vẫn còn , gã   sinh  tâm tư ghen ghét sâu nặng. Sau , Khúc gia sụp đổ, ba  em Khúc gia  ăn nhờ ở đậu khiến gã  vô cùng vui sướng thấy cảnh  gặp họa.
Gã  cũng  giống như mấy đứa em gái  tay trực tiếp mà luôn thể hiện phong phạm đại thiếu gia của . Dù thế gã  cũng  ngại cổ động những  khác  chuyện . Dưới sự cổ vũ của gã , đám   đối xử với ba  em càng chẳng  gì, luôn lấy chuyện bắt nạt   vui.
Nhìn ba  em vốn ăn ngon mặc   sống cuộc sống thê thảm, trong lòng gã  miễn bàn  bao nhiêu sung sướng.
Ấy thế mà bây giờ tất cả  tồn tại nữa.