Hai  thương lượng xong xuôi, Khúc Kha : “Anh định mua heo lớn thế nào?”
Túc Bạch: “Khoảng một trăm cân,  sai biệt lắm lớn như .”
Khúc Kha gật đầu: “Được .” Cô : “Tốt nhất mua loại  thể cho    ngủ như c.h.ế.t đó.”
Túc Bạch: “Cái   hiểu.”
Hai  thương lượng   nữa, Khúc Kha nóng lòng  thử: “Không nghĩ tới  một ngày em còn  thể giả thần giả quỷ.”
Túc Bạch : “Mặc dù em mới  cũng chắc chắn  thể   chuyện .”
Anh  Khúc Kha,  đây là cô gái  nhất thiên hạ,    bao nhiêu may mắn mới  thể gặp  Khúc Kha. Túc Bạch ngắm Khúc Kha, : “Sau khi chúng  về Thượng Hải thì kết hôn  ?”
Khúc Kha phụt một tiếng, duỗi tay đ.â.m đâm : “Anh cũng quá khoa trương ? Người   ai yêu đương hôm nay, ngày mai liền kết hôn? Anh cũng quá sốt ruột đấy.”
Túc Bạch chớp mắt : “Không  yêu đương liền kết hôn ?”
Khúc Kha: “Chắc chắn  ,   một  thời gian để hai bên hiểu  lẫn  .”
Túc Bạch: “ chúng   hiểu    mà.”
Khúc Kha phụt một tiếng: “Hiểu  ? Anh hiểu  em thế nào?” Cô nhướng mày, : “Vậy   xem, em thích ăn ngọt  thích mặn?”
Túc Bạch  Khúc Kha: “Ngọt.”
Khúc Kha xua tay: “Không thể hỏi như , quá đơn giản . Em đổi câu hỏi khác.” Cô ho khan một tiếng, ngón như  như  gõ gõ chân  : “Vấn đề một, em thích ăn tào phớ ngọt  tào phớ mặn.”
Túc Bạch: “Em thích ăn mặn, hơn nữa thích thả thật nhiều rau thơm.”
Khúc Kha: “…… Đáp đúng!” Cô tiếp tục hỏi: “Vấn đề hai, em thích ăn bánh chưng ngọt  bánh chưng mặn?”
Túc Bạch: “Ngọt.”
Khúc Kha hít một  thật sâu, đang chuẩn  hỏi  thì thấy khóe miệng Túc Bạch   cong lên, tựa như  trộm . Cô bừng tỉnh nhớ , hung dữ : “ ,  thừa  em là  phương bắc, tự nhiên  khẩu vị , căn bản  cần hỏi.”
Túc Bạch vô tội : “Không , đều do  tự quan sát.”
Khúc Kha: “Ha hả!” Cô sẽ tin đấy, thèm  mới tin !
Khúc Kha hung hăng: “Vậy hỏi tiếp, em thích ăn thịt kho tàu  thịt băm hương cá  bánh bao thịt.”
(*) Thịt băm hương cá - Ngư hương nhục ti: là một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên,  nôm na đó là món gồm  (tạm gọi là) nước sốt  chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt  chế ở  bỏ  thịt và đảo đều. Gọi là Ngư Hương,   vì  liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn  tương tự như cách  Tứ Xuyên chế biến món cá. (Nguồn: Chết, sập bẫy  chương 13).
Túc Bạch  phun: “Em đều  thích, em thích gặm xương.”
Khúc Kha cho  một đòn cảnh cáo: “Em là cún ? Thích gặm xương cơ đấy!” Rồi  đ.ấ.m qua: “Hừ! Coi như  trả lời đúng! Về    tự nghĩ  đáp án  .”
Túc Bạch cố nén  : “Được. Em hỏi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-454.html.]
Rất  tư thế: Em cứ hỏi ,  tuyệt  nhận thua.
Khúc Kha: “Vậy   em thích ăn cá chiên  cá kho?”
Túc Bạch: “Cá kho.”
Khúc Kha: “Vậy cá kho với cá hầm cải chua?”
Túc Bạch: “Cá hầm cải chua.”
Khúc Kha: “Cá hầm cải chua cùng cá hấp?”
Túc Bạch  Khúc Kha, ý  càng rõ ràng: “Cá hầm cải chua.”
Anh đột nhiên dừng xe , nghiêm túc  Khúc Kha, trong mắt nồng đậm ý : “Chuyện của em,  đều .”
Anh nâng cằm lên : “Em   khó   ! “
Khúc Kha: “!!!”
Cho  đắc ý!
Khúc Kha    thể  khó  Túc Bạch. Cô  truy hỏi một lúc lâu mà cũng  thể khiến  ngắc ngứ chút nào.
Túc Bạch đắc ý đến mức nếu  cái đuôi chắc  vểnh hẳn lên trời mất.
Đồng tử của cô  xoay chuyển, lập tức nghĩ  ý ,  hỏi : “Vậy   xem, em thích màu đỏ  màu vàng?”
Túc Bạch: “Màu vàng.”
Màu vàng đậm, màu vàng nghệ, màu vàng nâu  màu vàng sáng,  chung là  nhiều.
Khúc Kha bỗng nhận   đưa  một vấn đề ngớ ngẩn đến mức nào.
Cô  tiếp tục hỏi nhưng   thấy biểu cảm nghiêm túc như   lên dòng chữ "Em cứ việc hỏi, trả lời   coi như  thua"  của Túc Bạch nhịn   mà bật : “Tự nhiên em  việc trẻ con thế   gì   nữa.”
Cô duỗi tay cũng xoa nhẹ đầu Túc Bạch một phen: “Cho qua .”
Túc Bạch chớp chớp mắt, tựa như   vì tâm tình cô  hơn, chỉ Khúc Kha mới hiểu .
Cô hờn dỗi : “Còn  nhanh lái xe ?”
Túc Bạch: “…… À.”
Xe  nhanh  tới tiệm cơm Hoà Bình, Túc Bạch luôn mãi truy hỏi: “Em  hỏi chút nữa ?”
Khúc Kha  vẻ tự hỏi : “Anh đều trả lời , em thấy   gì  để hỏi cả.”
Túc Bạch: “Chúng  kết hôn……” Nói đến cái ,  chút đỏ mặt,  điều vẫn nghiêm túc hỏi  miệng: “Em đồng ý ?”
Khúc Kha ý   giảm,  nghiêm túc lắc đầu: “Không.”