Cô  Túc Bạch : “Kết hôn  đơn giản như . Anh hiểu rõ em nhưng em còn  hiểu hết con   . Chúng  nên ở chung nhiều hơn mới . Lại ,  hiểu hết về em nhưng em   chỉ  một . Em còn   em trai nữa, hai  họ đến giờ vẫn còn   chuyện gì . em mà cứ tùy tiện đồng ý với   thành   . Dù chuyện gì  chăng nữa bọn em cũng  thương lượng với , em  đồng ý với  phát triển mối quan hệ nam nữ do em  thích . Tuy nhiên nếu đề cập đến chuyện kết hôn thì đây là chuyện vô cùng quan trọng. Bây giờ chắc chắn  thể đồng ý ngay .”
Túc Bạch nghĩ đến Tiểu Bắc cảnh giác cùng Tiểu Đông  đơn thuần  vô cùng kiên định, nghĩ nghĩ mới nghiêm túc trả lời: “Anh  hiểu,  đây cũng sẽ cố gắng biểu hiện để   đều tán thành . Cũng để em càng thêm hiểu  về .”
Khúc Kha: “Vâng.” Dừng một chút, cô : “Anh báo với  bên  bắt đầu hành động .”
Bọn cô kể cả hành động cũng  cho   thời gian “Ăn cơm”.
Túc Bạch búng tay một cái, gật đầu.
Đường phố lúc chạng vạng tràn ngập ánh mặt trời chiều tà chiếu rọi khắp nơi. Thời tiết ngày xuân lên trời còn  nhanh tối như . Người bán hàng rong  đường vẫn đang trong tình trạng rộn ràng nhốn nháo,  lượng  vẫn còn khá đông. Chỉ là tình hình như  ngay khi đám  Lão Nhị vô  đến  khác,   nhanh chóng tản .
Vốn dĩ còn   chút chuyện buôn bán nhỏ, giờ  thấy đám   đến, ai ai cũng vội vàng thu dọn đồ đạc  rời  nhằm  cho bọn chúng chút cơ hội xuống tay nào. Kể cả bà lão tuổi  nhỏ cũng nhanh nhẹn đến khó tin.
Lão Nhị vô  hùng hùng hổ hổ đuổi theo vài bước nhưng do  cách  gần nên chẳng bắt kịp  ai.
Những   giờ   tinh,  cách lợi dụng địa hình để phân tán các chỗ giúp chạy nhanh hơn.
Lão Nhị vô  nhổ một ngụm, mắng: “Bà già đáng chết.”
“Lão Nhị vô ! Em thấy hôm nay chẳng  thu hoạch gì ,  bằng về sớm một chút? Về muộn, lão đại cũng chẳng giữ  chút đồ gì cho chúng  cả.”
Bọn chúng vốn  tình cảm  em, mang danh  phúc cùng hưởng  họa cùng chịu nhưng bây giờ mỗi ngày trôi qua càng thêm khó khăn, bên   chẳng  bất cứ tiến triển nào. Cuộc sống hiển nhiên  thể nào  . Lão đại mà chẳng  bộ dạng của lão đại, phàm  chút đồ ăn gì đều chỉ hận  thể lập tức độc chiếm ăn hết. Thường xuyên qua  với , đám kẻ  bọn chúng  hiểu rõ    sống những ngày gian nan. Có mấy  thậm chí còn  bỏ về quê nhưng   sợ uy lực của lão đại nên  dám rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-455.html.]
Lão Nhị vô  nghĩ tới đức hạnh  của Lão Vương: “Đi, trở về.”
Đám bọn chúng chia thành ba nhóm nhỏ. Một nhóm  theo Lão Vương, một nhóm  theo Lão Tam,  còn   theo gã . Trong  bọn chúng tính  đám  Lão Tam khốn khổ nhất. Tuy  bề ngoài bọn chúng với Lão Tam bên   phân cao thấp nhưng ai bảo  lưng gã  còn thông đồng với Khúc thị?
Những việc  lưng của Lão Vương, gã  cũng  gần như đầy đủ.
Dựa  việc 'phục vụ' của , gã  nhận   ít chỗ , dĩ nhiên cũng chẳng lỗ. Kể cả việc đám đàn em  tay mệt  chịu nổi, gã  cũng chẳng quan tâm.
Gã  lẩm bẩm: “Bọn mày chỉ  ăn, ăn ít một chút sẽ c.h.ế.t ?”
Gã  quăng một cú đánh cho tên  bên cạnh   tuốt lên đằng . Gã   thấy  mấy   theo  lưng trao đổi ánh mắt cho , trong đó tràn ngập sự ghét bỏ. Một tên gầy yếu  cuối cùng còn nhỏ giọng  thầm: “Mày cho rằng bọn tao giống mày  thể dựa  đàn bà ăn cơm no chắc?”
Người  bên cạnh tên   ý bảo  nhỏ giọng chút, đừng để Lão Nhị vô   thấy bằng  chẳng  quả ngọt mà ăn .
Đám  quyết định về nên  tiếp tục lề mề nữa. Chỉ mới bước  cửa cổng, bọn chúng  ngửi thấy một mùi hương vô cùng quyến rũ. Lão Nhị vô  dùng sức hít hai cái, chửi bậy một câu: “Mẹ nó, là thịt heo!”
Gã  vội vàng chạy về hướng hậu viện.
Mấy tên côn đồ khác cũng nhanh chân chạy theo ,  côn đồ mà  đến mức ăn  đủ no như bọn chúng  nó cũng đủ mất mặt.
Bọn chúng vội vàng chạy đến, từ xa  thấy một tên đàn ông nhỏ gầy xa lạ đang  việc. Tên đó đang hầm một nồi thịt heo. Đám  còn  của bọn chúng đều vây quanh cái nồi tạo thành một vòng tròn lớn ồn ào  đùa.
“Mày là ai?” Lão Nhị vô  lập tức hỏi,   nhanh gã  phản ứng , tiến tới  mặt Lão Vương: “Đại ca, đây là……?”
Lão Vương đắc ý dào dạt: “Mấy thằng nhãi thối bọn mày   ngoài chỉ  chút tiền phí   hiếu kính con con, bọn mày xem, tao   tay……”