Bọn cô tiêu nhiều tiền như  nên  yêu cầu dùng xe tải chở đến. Như thế cũng đủ để  mua nhiều như thế nào. Khúc Kha và Túc Bạch gần như  mua rỗng cửa hàng nhà  .
Khúc Kha kêu: “Hai  cũng tới hoá vàng mã  chứ.”
Ba  ghé  cùng , thiêu  nhiều  nhiều đồ, Khúc Kha trong lòng yên lặng : “Con  thể xuyên qua thời  đến đây, con tin rằng  đời  luôn  những chuyện huyền diệu khó  thể giải thích bằng lời. Con tin rằng hai  nhất định  con   con gái hai  nuôi từ nhỏ đến lớn. Con là cô ,  cũng   là cô . Thế nhưng con   nhất định là con gái của hai ,  lẽ do con  quên mất  , con   nhưng chắc chắn hai  đều ,  đúng ?”
Khúc Kha  thể   nhưng   ngại tự  nghĩ trong lòng. Cô : “Con đến từ tương lai nên   nhiều chuyện. Thế cục    thể sẽ  còn  như bây giờ nữa. Vì  còn đại khái cũng  dễ  trở  Phụng Thiên. Thế nhưng dù bọn con ở nơi nào cũng sẽ  quên hai . Ngày lễ ngày Tết hai  hãy đến tìm chúng con nhé. Dù hai   ở đây , con  hai  nhất định   thấy.”
Khúc Kha sai nhóc em: “Chúng  cùng  đem cái căn phòng  đốt luôn.”
Khúc Kha cảm giác  dòng khí nóng hầm hập,  : “Cẩn thận một chút, đừng đốt cả rừng.”
Tuy rằng lên núi hoá vàng mã nhưng bọn cô  vô cùng cẩn thận.
Khúc Kha: “Con   chuẩn  thật nhiều đồ vật, hai  nhất định sẽ thích.”
Túc Bạch  nữa bước lên, thấy ba  em vẫn còn đang lầm bầm,  nghĩ nghĩ  quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu  ba cái   xổm bên cạnh Khúc Kha cùng cô bận rộn.
Khúc Kha nghiêng đầu  Túc Bạch. Túc Bạch thấy gương mặt cô dính đầy tro bụi,  giơ tay lau lau cho cô, : “Như  thì  .”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc động tác nhất trí  sang .
Khúc Kha duỗi tay kéo  em trai nhà , cực kỳ nghiêm túc : “Về  đây là  rể và em rể của hai .”
Gương mặt Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều ánh lên sự khiếp sợ,  thể tin mà  Túc Bạch.
Khúc Kha  kéo tay Túc Bạch, cả hai quỳ xuống : “Cha , đây là con rể con tìm cho hai , Tuy rằng    hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm nhưng bản chất  , còn vô cùng thông minh. Anh  thông minh, con cũng thông minh,   bọn con sẽ sinh  một đứa nhóc siêu đỉnh, hai  phù hộ cho bọn con nhé.”
Gió nhè nhẹ thổi qua, Khúc Kha phảng phất như  thấy lời cha  đáp .
“Cha , bọn con  đây!”
Ba  em quỳ gối song song với , nghiêm túc dập đầu lạy ba cái  mới lưu luyến bước , từ từ rời khỏi đỉnh núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-461.html.]
Đám  Khúc Kha lải nhải báo cáo cả một ngày, bọn cô lên núi từ sớm,  đến 7:00  tới, ước chừng  12:00 mới rời khỏi. Chờ đến khi lái xe xuống núi về thành  1:30 chiều.
Có thể do  quá nhiều,  quá nhiều mà giọng  của   đều  khàn khàn.
Túc Bạch: “Buổi chiều nghỉ ngơi một chút   kho hàng  một cái?”
Khúc Kha xoa xoa huyệt Thái Dương, mang theo vài phần mỏi mệt : “Trở về nghỉ ngơi .”
Cô  về phía Tiểu Đông Tiểu Bắc: “Họ từ hôm qua  bắt đầu  theo bận rộn, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Lại ...”
Tạm dừng một chút, Khúc Kha  : “Em cũng nên  với họ chuyện của .”
Túc Bạch nghĩ đến bản  sắp thành    phận, khóe miệng cong lên.
Tiểu Bắc  quen  gương mặt tươi   của , nghiến răng nghiến lợi: “Nam hồ ly.”
Trên thế giới  quả nhiên là  sinh vật như hồ ly tinh. Không thấy ? Chị cũng  lừa.
Cu  trừng mắt  Túc Bạch một cái, Túc Bạch cũng  để bụng,  cũng  thể chấp nhặt với một đứa trẻ . Chỉ  Khúc Kha   nạt: “Không thể  lễ phép nhé!”
Tiểu Bắc: “…… A.”
Đừng  Tiểu Bắc trông  vẻ hung dữ  là đứa nhóc tâm cơ thâm trầm, thật  cu   lời Khúc Kha nhất.
Khúc Kha  đông, cu  chắc chắn sẽ   tây.
Khúc Kha bảo  bắt chó, cu  tuyệt đối sẽ  bắt gà.
Có thể  xứng danh  theo đuôi  thâm niên của chị gái .
Khúc Kha: “Kho hàng bên ,  cũng  cần qua luôn chứ?”
Túc Bạch tò mò liếc mắt  Khúc Kha một cái, hỏi thẳng: “Em tin tưởng chỗ  chọn thế ? Người của  ? Không sợ bọn họ  đáng tin?”
Khúc Kha: “Có cái gì mà  tin ? Nếu họ là  nhà   sắp xếp cho  thì tuyệt đối đáng tin cậy. Họ sẽ  cố tình vi phạm lời  của . Em cũng tin nhà   hứng thú với mấy thứ , thế nên em cũng chẳng  gì  lo.”