3
 
    quyết định , đại phu nhân nhà họ Tiêu  đôi mắt  sắc, bà   hồi lâu, chỉ  một câu: "Muốn mua con trai  , nhưng  mang cả lục nha đầu ,  mới bán."
 
Rõ ràng bà lo  nhà họ Hoàng sẽ trở .
 
Mặc dù chúng  đều quen  mua , nhưng   lưu đày  thể mua bán, chỉ  cưới hỏi, nhập trạch, giải oan và đại xá mới  thể  ngoài.
 
Bà tin   thể  .
 
Ta thực sự  thể  .
 
Nhà  dù chỉ còn   sống, nhưng trong nghĩa trang còn  một  chết.
Cha  cả đời  lấy  vợ, c.h.ế.t   một  bầu bạn cũng là .
 
Ta hỏi bà: "Dù  gả nàng cho  c.h.ế.t cũng  ?"
 
Tiêu đại phu nhân : "Người c.h.ế.t thì  gì  , tình cảnh  chẳng  gả cho  c.h.ế.t là an  nhất ?"
 
Là  thông minh, đáng để giúp đỡ.
 
Thế là  dẫn hai  .
 
Trưởng làng hành động  nhanh, ngay trong ngày hôm đó họ  nhập hộ khẩu  nhà ,  khi , vợ trưởng làng, bà Triệu còn đưa cho  một cuốn sổ nhỏ, bà  sách  quý, bảo   xong thì trả , nhà bà còn  dùng qua nhiều thế hệ.
 
Ta lật qua vài trang,  nhịn  mà , quả là một vật .
 
Tiêu Truy thu dọn hành lý  nhỏ, dắt theo em gái, cẩn thận  phía  , như thể  là một con hổ sẽ ăn thịt , nhưng nhanh chóng họ  dán sát  .
 
Vì họ  thấy tiếng hổ thật sự.
 
Cô bé tên là Tiêu Vân, nhỏ giọng hỏi : "Tỷ tỷ, chúng  thật sự  ở đây ? Có  ăn thịt ?"
 
Dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến    thể  trêu.
 
Ta hạ giọng: "Có chứ, hổ  thích những tiểu thư tươi ngon như các ngươi, vì  nương, bình thường ngươi tuyệt đối    khỏi cửa."
 
Nàng nhất thời    tiếng "nương"  dọa   hổ dọa, mắt  ngấn lệ.
 
Tiêu Truy cũng sợ, nhưng vẫn che chở Tiêu Vân  lưng, : "Thẩm cô nương, xin đừng dọa   ,   cô là  , nhất định  thực sự  gả    cho cha cô."
 
Ta  hừ hừ, buổi tối liền để Tiêu Vân bái đường với bài vị của cha .
 
4
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoi-mot-cong-tu-nha-quan/chuong-2.html.]
Tiêu Vân mặt tái nhợt, ôm bài vị trang trí bằng lụa đỏ, đối trời đất và mặt trăng lạy ba lạy, từ nay chính thức trở thành  nhà họ Thẩm.
 
Còn Tiêu Truy,  trói tay chân, bịt miệng ném lên ghế  xem lễ, hôn lễ của cha ,  cho phép ai quấy nhiễu.
 
Cô bé  thảm thiết,  vỗ vỗ đầu an ủi: "Thôi nào, cha  là  , ông sẽ đồng ý cho ngươi tái giá, khi ngươi tìm  nhà ,   ông chuẩn  của hồi môn cho ngươi."
 
 cha  cả đời   lời thừa,  cũng ,   gả thì nhất định  gả.
 
Tiêu Truy còn định gây sự,  đập một cái  cổ ,  ôm lên giường.
 
Sáng hôm ,  la lối: "Thẩm Tú, ngươi bắt nạt trẻ con thì  gì  ho,  gan thì đối mặt với ." Xông ,  thấy em gái  đang ăn ngấu nghiến  với : "Nhị ca,  cháo trắng, nấu từ gạo ngon, mau  đây, ngọt lắm."
 
Tiêu Truy nuốt nước bọt,   một cái,  cúi đầu bưng bát cơm lên: "Để  ăn no  chúng  sẽ tính tiếp."
 
Người  lưu đày đều như , bất kể ngày xưa ăn sơn hào hải vị gì,  đường chỉ cần   thức ăn thối là  gặp  sai dịch ,  bát cháo trắng là ngày thần tiên.
 
Thực  trong làng cũng , lương thực  chỉ nhà giàu mới ăn  dịp lễ.
 
Tiêu Vân hiểu chuyện hơn  tưởng, cũng  thức ăn    ngày nào cũng , nàng ăn no  mãn nguyện hỏi : "Hôm nay là ngày  gì ? Ăn ngon như ."
 
Ta  Tiêu Truy: "Hôm nay là ngày  thành , đương nhiên  ăn ngon, đợi chút, trưa còn  thịt thỏ kho."
 
Tiêu Truy đang ăn miếng cuối,  xong liền  sặc, ho dữ dội, ngẩng lên   một cái,    cái bát trống,  chút  tình nguyện nhưng   chấp nhận mà cúi đầu.
 
Nhà họ Tiêu giáo dưỡng  tệ,    thất hứa, dây thừng hôm qua  cần dùng nữa.
 
5
 
Đồ cho hôn lễ  chuẩn  sẵn, cha  từ khi  mười hai tuổi  bắt đầu dành dụm sính lễ, ông  giỏi kiếm tiền, một năm chỉ tiết kiệm  chút ít,  thường thắc mắc, tiền mua  ông lấy   mà đủ.
 
Cha   ,  đến mức   đường  trẻ con  thét,  mười ba tuổi ông   vài cuốn sách, nhưng đến nơi , dĩ nhiên là do nhà tan cửa nát.
 
Người khác  vài cuốn sách đó  hỏng đầu óc ông, quá lẩm cẩm,   uyển chuyển,  nhát gan, ngay cả trẻ con vài tuổi cũng dám ném đá  ông.
 
Vừa    kiếm  tiền, dù    đại xá, ông thoát tội, cũng  ai  gả con gái cho ông.
 
"Cái bộ dạng đó, ai  sẽ sinh  đứa trẻ  đến mức nào, con gái   thể gả cho  như thế."
 
"Xấu thì cũng , nhưng   sính lễ, đằng  cha  c.h.ế.t sớm, ông   nhút nhát, tự  còn  nuôi nổi."
 
Cha   những lời đó, co ro trong góc,  những việc bẩn thỉu, nặng nhọc nhất, từng chút một dành dụm bạc.
 
Bởi vì  đời còn   yêu thương ông, cha  ông  yêu thương nuôi nấng ông, cuối cùng chỉ để  cho ông cái họ Thẩm , ông  duy trì cái họ .
 
 ông   kiếm tiền, đến khi dành dụm  một ít bạc,  là ông lão năm mươi mấy tuổi,  những cô gái  thể  cháu , lặng lẽ từ bỏ ý định mua vợ.
 
Thế thì mua một đứa bé trai, đổi họ thành Thẩm, nhà họ Thẩm vẫn còn  hương khói,     nhớ đến tiết Thanh minh mà thắp hương cho cha  ông là đủ.