Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:28:09
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ ngày hôm qua, một đội quan binh đến niêm phong Thần Nông đường, còn bắt các đại phu phụ tá và dược đồng , uống thuốc viên của hiệu thuốc chúng và chết.”
Nghe thấy những lời , ánh mắt Thôi Hào loé lên, trong lòng dường như hiểu rõ điều gì đó.
Thương Lão Cửu về phía Thôi Hào: “Đô chỉ huy sứ minh giám, y thuật của chủ nhân nhà thực sự tương đối cao thâm, những thuốc viên mà nàng điều chế tuyệt đối vấn đề gì.”
Thấy Thôi Hào vẫn tỏ hờ hững, Thương Lão Cửu suy nghĩ một chút lấy bình thuốc trong tay : “Chủ nhân nhà , Thần Nông đường chỉ an phận thủ thường mở hiệu thuốc bán thuốc, đối địch với bất cứ nào.”
“Đây là thuốc giải mà chủ nhân nhà đưa cho khi ngoài, còn cố ý dặn dò, yêu cầu nhất định đưa cho Đô chỉ huy sứ.”
Quản gia nhận lấy bình thuốc, đưa cho Thôi Hào.
Thôi Hào về phía Thương Lão Cửu, cầm bình thuốc ngắm nghía vài cái, mở kiểm tra mà đưa cho quản gia: “Đưa đến sân viện của Vĩnh Phong, để nó uống.”
Quản gia cầm bình thuốc rời , Thôi Hào vẫn chuyện.
Trong lòng Thương Lão Cửu chút căng thẳng, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục chống đỡ.
Trong đại sảnh yên lặng như chết, chừng một khắc , Thôi Hào mới mở miệng: “Ngươi sợ cầm thuốc sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi ?”
Thương Lão Cửu học theo dáng vẻ của Lý Ngũ Nha, nở một nụ tự tin: “Chủ nhân nhà , Đô chỉ huy sứ sẽ như .”
Thôi Hào nhạo một tiếng: “Chủ nhân nhà ngươi… là to gan lớn mật, ngay cả phủ của cũng dám tự tiện xông , ngay cả nhi tử của cũng dám tuỳ tiện hạ độc!”
Thương Lão Cửu lập tức hoảng hốt : “Đô chỉ huy sứ hiểu nhầm , chủ nhân nhà tuyệt đối ý , giống như quý công tử hiểu nhầm Thần Nông đường chúng .”
Sắc mặt Thôi Hào trở nên lạnh lùng, ông thể hiểu ý của .
Vĩnh Phong coi trọng Thần Nông đường, đồng thời sử dụng quyền lực của ông để niêm phong Thần Nông đường, là Vĩnh Phong ỷ thế ức h.i.ế.p , cho nên mới khiến Bạch Nguyệt Quang lẻn Thôi phủ, hạ độc Vĩnh Phong, dùng độc dược cảnh cáo ông !
“Chủ nhân của ngươi là Bạch Nguyệt Quang?”
Thương Lão Cửu im lặng một lát, Lý gia ít khi đề cập đến Bạch Nguyệt Quang và Hắc Liên Hoa, ông suy nghĩ một chút quyết định ăn ngay thật: “Không .”
Thôi Hào nhíu mày: “Không Bạch Nguyệt Quang, chủ nhân của ngươi là ai?”
Thương Lão Cửu: “Đô chỉ huy sứ, chuyện … Ta bịa một nào đó để lừa gạt ngài, chủ nhân nhà chỉ là một vô danh thích nghiên cứu về y thuật mà thôi.”
Thôi Hào giống như thấy một chuyện nực nào đó, bật hai tiếng: “Một vô danh? Người vô danh thể mời Bạch Nguyệt Quang- Người tàn sát Thiên La môn đến tay ?”
Thương Lão Cửu mỉm : “Đây chính là chỗ lợi hại của học y, con mà, ai cũng lúc ốm đau bệnh tật, chủ nhân nhà sở hữu y thuật cao siêu, trong lúc ngao du sơn thuỷ tiện tay chữa trị cho ít , vì thế ít nhân tình.”
Câu khéo léo, để lộ hai điểm, một là đường chủ của Thần Nông đường sở hữu y thuật cao siêu; Hai là, lưng Thần Đông đường ít .
Ánh mắt Thôi Hào trở nên thâm trầm, ông tiếp tục truy cứu chuyện nữa, cho dù ông quyền thế ngập trời ở Nhung thành nữa, nhưng khi thực sự một cao thủ đầu cửu phẩm chằm chằm, ông cũng chỉ thể co đầu rụt cổ!
lúc , quản gia trở , gật đầu với Thôi Hào.
Thôi Vĩnh Phong giải độc!
Sắc mặt Thôi Hào thả lỏng, Thương Lão Cửu đang cung kính yên mặt, ông im lặng một lát dặn dò quản gia: “Chuyện của Thần Nông đường chỉ là hiểu nhầm, ngươi truyền lời xuống, bảo hạ nhân thả , cũng mở niêm phong cho hiệu thuốc.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
…
Sau khi khỏi Thôi phủ, Thương Lão Cửu thở dài một , trong lòng phấn khích kích động.
Ông thắng cược.
Đô chỉ huy sứ lựa chọn thoả hiệp.
Trước một quán hoành thánh cách đó mười mấy mét, Lý Ngũ Nha và Lý Nhị Nha Thương Lão Cửu đang vui vẻ rời , sắc mặt cũng thả lỏng.
“Muội sẽ bậy mà, bây giờ tỷ tin ?”
“ , bậy, chỉ tay uy h.i.ế.p Đô chỉ huy sứ mà thôi.”
Ngay khi hai tỷ đang thì đột nhiên, một ánh mắt thể phớt lờ b.ắ.n về phía , bởi vì thời gian dừng quá lâu nên hai tỷ đều phát hiện , cả hai đều đồng loạt về phía đó.
Trước cửa Thôi phủ, một nam nhân chừng năm mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ đang cưỡi lưng ngựa, chằm chằm Lý Ngũ Nha.
Từ khuôn mặt ông thể ông vô cùng khiếp sợ và khó thể tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-116.html.]
Ông kinh ngạc, Lý Ngũ Nha và Lý Nhị Nha thấy khuôn mặt ông cũng ngạc nhiên thôi.
Giống, quá giống!
Ngoại hình của nọ giống phụ bọn họ!
“Tỷ tỷ, bây giờ, hình như chúng gặp phụ ruột của phụ .”
Lý Nhị Nha nhanh chóng móc tiền , đặt ở bàn kéo Lý Ngũ Nha rời .
“Cứ thế mà ?”
“Nếu , còn thế nào nữa?”
“Có thể chuyện ?”
“Nói cái gì mà , gì để , nhận chỉ phụ mới thể quyết định.”
Lý Ngũ Nha lộ vẻ bất đắc dĩ, để mặc Lý Nhị Nha lôi kéo, bỏ giống như thể đang chạy trốn.
Chờ đến khi hai biến mất trong đám đông, Tưởng An Bang mới hồi phục tinh thần từ trong cảm giác khiếp sợ, nhanh chóng xoay xuống ngựa đuổi theo.
Đáng tiếc, hai cô bé quá nhanh, ông thể đuổi theo .
“Phòng giữ đại nhân, Đô chỉ huy sứ cho gọi.”
Tưởng An Bang đè nén sự khiếp sợ trong lòng, bước nhanh Thôi phủ.
Hôm nay ông đến đây là việc tìm Đô chỉ huy sứ, ngờ thấy một cô bé ngoại hình giống hệt với tam khi còn nhỏ.
Quảng Uy tướng quân phủ Tưởng gia từng là một võ tướng thế gia danh tiếng lừng lẫy ở Nhung thành, đáng tiếc năm đó bảo vệ thành thất bại, cộng thêm mối quan hệ thông gia với Thời gia và liên luỵ đến vụ án Nhiếp chính vương, bọn họ vẫn luôn bên chèn ép, cho nên mấy năm nay càng ngày càng xuống dốc.
Tưởng An Bang Thôi phủ, đợi một lúc lâu mới gặp Thôi Hào.
Ông đến đây để hỏi xin Thôi Hào về vũ khí của quân phòng giữ.
Lúc Thôi Hào đang phiền lòng về chuyện của nhi tử, gặp Tưởng An Bang cũng chỉ qua loa chuyện với ông vài câu đuổi .
Lại xin vũ khí, trong lòng Tưởng An Bang vô cùng suy sụp, thầm nghĩ nên lý luận với Thôi Hào , nhưng khi nghĩ đến những khó khăn của Tưởng gia trong thời gian , ông cắn răng chịu đựng.
Mặc dù bây giờ Tưởng gia vẫn còn treo tấm biển Quảng Uy tướng quân chính tứ phẩm, nhưng trong bộ Tưởng gia, thực sự còn nắm chút thực quyền cũng chỉ chức quan phòng giữ ngũ phẩm là ông nữa mà thôi.
Đại ca rảnh rỗi ở nhà mười mấy năm trời, nhi tử của ông và đại ca cũng ai tiền đồ, bây giờ chỉ còn thể trông cậy hai tôn tử.
Sau khi rời khỏi Thôi phủ, Tưởng An Bang xoay lên ngựa, khi về phía quán hoành thánh ở phía đối diện, ông khỏi ngẩn , trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé cực kỳ giống tiểu khi còn nhỏ .
“Sao thể giống như chứ?”
Tưởng An Bang mang theo sự kinh ngạc trở về Tưởng phủ, mới bước cổng lớn Tưởng phủ gặp Tưởng An Thái: “Đại ca!”
Nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của Tưởng An Bang, Tưởng An Thái cũng ông đến Thôi phủ gặp trắc trở, thở dài hỏi: “Lại xin vũ khí ?”
Tưởng An Bang nhiều, chỉ gật đầu.
Thực trong lòng Tưởng An Thái cũng mấy dễ chịu, Tưởng phủ rơi trong tay ông xuống dốc đến mức , ngay cả một việc vặt bình thường cũng khác gây khó dễ, ông thực sự còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông!
Tưởng An Bang tâm sự trong lòng đại ca nhà , ông nghĩ nhiều nên chuyển chủ đề: “À , đại ca, hôm nay gặp một chuyện vô cùng kỳ lạ.”
Tưởng An Thái nể tình hỏi: “Chuyện lạ gì?”
Tưởng An Bang: “Ta thấy một tiểu nha đầu ngoại hình cực kỳ giống với tiểu khi còn nhỏ, đầu tiên thấy cô bé , sợ đến ngây , xem kỳ lạ ?”
Nghe , Tưởng An Thái ngẩn , ngay đó vội vàng hỏi: “Đệ thấy ở ?”
Tưởng An Bang: “Ngay ngoài cổng lớn Thôi phủ.” Nói xong, ông phát hiện sắc mặt của Tưởng An Thái gì đó đúng lắm, nhịn hỏi: “Đại ca, chuyện gì ?”
Tưởng An Thái gượng một tiếng: “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhắc đến tiểu , chúng cũng mười mấy hai mươi năm gặp, nhớ .”
Cảm xúc của Tưởng An Bang cũng chùng xuống: “ , chúng ở Nhung thành khác gây khó dễ thế , cuộc sống của ở kinh thành sẽ khổ sở đến nhường nào.”
Tưởng An Thái chút thất thần: “Tiểu là một kiên cường, thể chịu .”
Tưởng An Bang xung quanh, nhỏ giọng : “Đại ca, tiên hoàng băng hà ba năm, vụ án của Nhiếp chính vương cũng trôi qua lâu như , sự chèn ép của bên đối với chúng cũng nên kết thúc đúng ?”
Ánh mắt Tưởng An Thái phiêu bồng: “… Chẳng tiểu gửi thư rằng Chính Khôn Hàn Lâm Viện ? Muốn Hàn Lâm Viện, nhất định sự cho phép của Hoàng thượng, lẽ đương kim Hoàng thượng cũng còn để ý đến chuyện năm đó nữa .”