Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:28:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng An Bang lập tức hừ một tiếng: “Chuyện năm đó rõ ràng là nhà chúng liên luỵ, vô tội chịu chèn ép nhiều năm như .”

“Hai ba mươi năm qua , Tưởng gia vẫn luôn bên ngoài xa lánh, bây giờ cho dù bên còn chèn ép, chúng cũng khó thể vực gia tộc.”

Tưởng An Bang xong, phát hiện Tưởng An Thái vẫn còn đang thất thần, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Đại ca, rốt cuộc ?”

Tưởng An Thái thuận miệng tìm cái cớ: “Ta từng tuổi , ai cũng già thôi, tối hôm qua nghỉ ngơi , hôm nay tinh thần lắm.”

Tưởng An Bang lập tức quan tâm : “Đại ca, giữ gìn sức khoẻ thật , nhà chúng thể .”

Tưởng An Thái gật đầu, đó bảo Tưởng An Bang trở về phòng nghỉ ngơi, chờ ông rời , Tưởng An Thái lập tức gọi Tưởng Thịnh đến:

“Nhị rằng thấy một tiểu nhà đầu giống tiểu ở ngoài cửa Thôi phủ, nghi ngờ đó là tiểu nữ nhi của Lý Trường Sâm, bây giờ ngươi lập tức tìm hiểu một chút, xem xem Lý Trường Sâm thực sự đến Nhung thành ?”

Tưởng Thịnh dám chậm trễ, lập tức tìm hiểu tin tức.

Thôi phủ.

Thôi Hào nhi tử yếu ớt vô lực đang giường, trong lòng tức giận đau lòng, nghĩ đến những hành vi càng ngày càng bá đạo của nhi tử trong mấy năm nay, ông nhẫn tâm vài câu.

“Sau quyền thế của mà tuỳ tiện xằng bậy nữa, con rằng núi cao còn núi cao hơn, ai bất cứ chuyện gì phụ cũng thể giải quyết giúp con .”

Thôi Vĩnh Phong yếu ớt về phía Thôi Hào, giường hai ngày, thủ hạ kể chuyện Thương Lão Cửu đến nhà: “Phụ , hạ độc con là Thần Nông đường?”

Vừa thấy câu , Thôi Hào lập tức nhi tử đang ý định trả thù, vì thế lạnh lùng : “Không trêu chọc Thần Nông đường nữa.”

Thôi Vĩnh Phong phục, nhưng nghĩ đến tính tình của phụ nhà , lấy đá chọi đá với ông , mà sai gã sai vặt đưa thuốc viên mua từ Thần Nông đường đến cho Thôi Hào xem.

“Phụ , con tìm đại phu xem qua , dược hiệu của thuốc viên , nếu dùng trong quân đội, chắc chắn sẽ khiến các tướng sĩ càng ủng hộ Thôi gia chúng .”

Sắc mặt Thôi Hào trở nên nghiêm túc hơn một chút, cầm lấy thuốc viên : “Thật ?”

Hứa lão đại phu- Người vẫn luôn Thôi gia nâng đỡ nuôi dưỡng gật đầu: “Những thuốc viên đó thực sự tồi, chủ yếu là vì chúng khá tiện lợi, thích hợp dùng cho các tướng sĩ hành quân đánh giặc.”

Thôi Hào càng để ý chuyện hơn nữa, nhi tử việc là vì Thôi gia, sắc mặt ông dịu nhiều, nhưng vẫn :

“Ta con vì cho Thôi gia, nhưng vẫn quá lỗ mãng, con thử nghĩ mà xem, thể điều chế loại thuốc sẽ là thường ư?”

Thôi Vĩnh Phong: “Phụ , nhi tử ngốc, đó con cho điều tra mở Thần Nông đường , chẳng qua chỉ là một thương nhân mở mấy trạm giao dịch buôn bán và trong tay mấy thương đội mà thôi.”

“Phụ , thuốc thực sự , cho dù đưa quân đội, nếu lấy phương thuốc và bán nơi khác, chắc chắn thể kiếm một khoản lớn.”

Thôi Hào chút động lòng, nhưng cũng gì cả, chỉ cho cầm thuốc viên , chuẩn đích tìm uống thử một phen.

Thôi Vĩnh Phong kiên nhẫn chờ đợi thêm hai ngày, chờ đến khi Thôi Hào đến thăm một nữa, nóng lòng hỏi: “Phụ , hiệu quả của loại thuốc viên thế nào? Con lừa đúng ?”

Thôi Hào: “Thuốc viên thì thật, nhưng… Thần Nông đường dễ chọc , con chỉ mất nửa cái mạng, nhưng thì ?”

“Thôi quên , tính mạng quan trọng hơn, đừng nghĩ đến chuyện nữa.”

Thôi Vĩnh Phong sốt ruột: “Phụ , con suýt chút nữa hạ độc đến chết, nếu để bọn họ tiếp tục mở hiệu thuốc ở Nhung thành, nhi tử cam lòng.”

“Con phụ đang lo lắng chuyện gì, nhưng con tin Thần Nông đường thể mời đến nhiều cao thủ như . Nhà chúng vì thuê ba vị tiền bối cửu phẩm đến canh giữ, chi tiêu hàng năm đều chút eo hẹp, một hiệu thuốc mới khai trương còn thể nhiều tiền hơn chúng ?”

“Phụ , để con chạm căn cơ của Thần Nông đường một nữa , nếu lưng bọn họ thực sự còn khác, nhi tử nhất định sẽ nuốt cơn giận , tìm Thần Nông đường gây rắc rối nữa.”

Thôi Hào nhíu mày gì.

Thôi Vĩnh Phong ngừng thuyết phục: “Phụ , Thần Nông đường mở ở Nhung thành chúng , chúng hiểu nhiều hơn một chút cũng sẽ hại gì đúng ?”

Thôi Hào tán thành với câu , thử nghĩ đến nụ mặt của Thương Lão Cửu khi chắc chắn ông sẽ thể , trong lòng ông ngột ngạt thôi.

“Có thể thử chạm căn cơ của Thần Nông đường, nhưng thể sử dụng của chúng .”

“Phụ , cứ yên tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-117.html.]

Chuyện của Thần Nông đường giải quyết xong xuôi, Lý Ngũ Nha và Lý Nhị Nha đều thở phào nhẹ nhõm một , tiếp tục cuộc sống bình thản một nữa.

“Tỷ tỷ, lát nữa và Thất Lang sẽ đến hồ Bích Ba ở ngoại thành luyện đàn, tỷ cùng ?”

Vừa đến chuyện , Lý Nhị Nha vội vàng lắc đầu.

Thử nghĩ đến những bài tấu quỷ sói gào mà Ngũ Nha và Thất Lang đàn thổi, nàng nhịn rùng một cái.

Quá khó !

Khó thì thôi , hai còn vận dụng nội lực, quả thực khó thể chịu .

Thấy Lý Nhị Nha né như né tà như , Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang tỏ vô cùng thương tâm, lặng lẽ ôm đàn cầm sáo rời .

Hai mới rời đầy nửa canh giờ thì một con bồ câu trắng đột nhiên bay đến sân viện Lý gia.

Lý Nhị Nha thấy, liếc mắt một cái nhận đó là con chim bồ câu đưa thư của Thương Lão Cửu, nàng vội vàng gỡ tờ giấy chân con chim bồ câu xuống: “Cứu mạng, Thiết Lang khẩu.”

Sau khi lá thư cầu cứu, trong lòng Lý Nhị Nha trầm xuống, lập tức cất bước tìm Lý Ngũ Nha, nhưng khi đến cửa, nàng đột nhiên nghĩ mới là tỷ tỷ.

Không thể lúc nào gặp chuyện cũng trông cậy Ngũ Nha- Muội của xông lên phía .

Lý Nhị Nha bình tĩnh một chút, lá thư cầu cứu một nữa.

Dùng chim bồ câu truyền tin là phương thức liên lạc khẩn cấp Ngũ Nha và Thương Lão Cửu thống nhất khi Thần Nông đường xảy chuyện, về cơ bản thể xác định lá thư cầu cứu là do Thương Lão Cửu gửi .

Thương Lão Cửu là một thông minh, nếu lưng bọn họ Bạch Nguyệt Quang, Hắc Liên Hoa và núi Thiên Sơn, ông sẽ phản bội bọn họ.

Vì thế, nội dung trong tờ giấy là sự thật.

Thương Lão Cửu thể coi là của bọn họ, nếu ông gặp nguy hiểm mà bọn họ thể tay cứu giúp kịp thời, khi trốn thoát, sự tin tưởng của hai bên chắc chắn sẽ xuất hiện vết nứt.

Cho nên, đến Thiết Lang khẩu một chuyến!

Sau khi phân tích chuyện xong xuôi, Lý Nhị Nha trầm ngâm suy nghĩ một lát nhà lấy thanh kiếm của , đó rời khỏi thành, thẳng đến Thiết Lang khẩu.

Lo rằng sẽ hỏng việc, để đảm bảo thứ đều chắc chắn, Lý Nhị Nha vẫn để con kim điêu trong nhà tìm Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang, nàng chỉ đến Thiết Lang khẩu một bước.

Thiết Lang khẩu.

Một thương đội chướng Thương Lão Cửu Thiết Lang bang giam giữ cả và hàng hoá.

Thân là Thiết Lang bang chủ chuyên g.i.ế.c diệt hàng hoá, lúc hề vui vẻ chút nào, ngược còn lo lắng đề phòng.

Cao thủ cửu phẩm Thôi gia mời đến thấy trán gã đầm đìa mồ hôi, nhịn nhạo một tiếng: “Xem ngươi sợ hãi đến mức đó kìa, ở đây, cho dù là Bạch Nguyệt Quang đích đến, cũng thể đảm bảo tính mạng của ngươi.”

Thiết Lang bang chủ hề cảm thấy an ủi: “Ta tiền bối võ nghệ cao siêu, nhưng chúng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Nói , gã dừng một chút.

“Tiền bối, đó chúng thoả thuận, chỉ là thử nghiệm, nếu thực sự đến, lập tức thả đám Thương Lão Cửu .”

Cao thủ cửu phẩm cảm thấy khinh thường, mất kiên nhẫn : “Trong lòng hiểu rõ.”

Chẳng bao lâu , một tên cường đạo sa mạc đang mai phục ở Thiết Lang khẩu chạy đến: “Bang chủ, đến.”

Sắc mặt Thiết Lang bang chủ trở nên căng thẳng: “Thực sự đến?”

Tên cường đạo sa mạc gật đầu: “ đến, nhưng… là một tiểu cô nương, Bạch Nguyệt Quang và Hắc Liên Hoa.”

Nghe thấy câu , cao thủ cửu phẩm lập tức ha ha: “Uổng công các ngươi là băng nhóm cường đạo sa mạc lớn nhất Nhung thành, chỉ một tiểu cô nương thôi doạ các ngươi sợ hãi thành như .”

Thiết Lang bang chủ cũng cảm thấy mất mặt, lập tức cho bắt đến đây.

Đáng tiếc, chờ mãi chờ hoài, bốn năm đợt thuộc hạ ngoài nhưng vẫn thể bắt đến, ngược thấy nào về cả.

Cao thủ cửu phẩm và Thiết Lang bang chủ đều cảm thấy gì đó , bọn họ liếc mắt một cái, nhanh chóng chạy đến Thiết Lang khẩu, từ xa thấy một bóng mảnh khảnh cầm kiếm đó.

Là một tiểu cô nương, chừng mười ba mười bốn tuổi, những la liệt mặt đất đều là mấy tên cường đạo sa mạc đến bắt nàng .

Có lẽ đây là đầu tiên g.i.ế.c , sắc mặt tiểu cô nương trắng bệch, thanh trường kiếm trong tay cũng chút run rẩy.

“Ngươi…”

Loading...