Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:18:45
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời lão phu nhân cũng động đồ đạc của Thời Chính Khôn, bà chỉ án thư, lật xem từng bảng chữ mẫu mà ông luyện chữ khi còn nhỏ.
(*Bảng chữ mẫu: Bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để mẫu luyện chữ.)
Khi Thời Chính Khôn học vỡ lòng, luyện chữ, là bà cầm tay đích chỉ dạy; Quá trình sách cũng là bà ngày qua ngày chê phiền phức cho ông …
Nếu là lúc , khi nghĩ đến những chuyện , bà chỉ cảm thấy ấm áp, nhưng hôm nay…
Thời lão phu nhân ôm lồng n.g.ự.c đau nhói, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bà nghĩ, nếu Lý gia đối xử với nhi tử của bà thật , thì cho dù đứa nhỏ ôm nhầm, bà cũng sẽ khó chịu, đau khổ, áy náy và tự trách như .
Thời lão phu nhân vẫn luôn ở trong thư phòng của Thời Chính Khôn cho đến tận tối mới rời , Tăng Vũ Vi đích đưa trở về Ý Tường viện, khi trở Ý Văn viện một nữa, bà gặp Thời Chính Khôn mới trở về.
“Tướng công, cuối cùng cũng về .”
Thời Chính Khôn thê tử: “Có chuyện gì ?”
Tăng Vũ Vi: “Chiều nay mẫu đến đây, vẫn luôn chờ ở trong thư phòng, lúc nãy mới đưa mẫu trở về.”
Trên mặt Thời Chính Khôn lộ vẻ kinh ngạc: “Mẫu chuyện gì ?”
Tăng Vũ Vi lắc đầu: “Có lẽ là nhớ , mấy ngày nay ngày nào cũng về muộn như , mẫu gặp nên trong lòng nhớ thương. Chiều nay vẫn luôn ở trong thư phòng lật xem bảng chữ mẫu khi còn nhỏ của đấy.”
Nghe , Thời Chính Khôn lập tức mỉm : “Ta chữ là do mẫu dạy.” Đại ca và Thất đều đãi ngộ .
“Bây giờ sẽ đến thỉnh an mẫu .”
Thời Chính Khôn đến Ý Tường viện, nhưng gặp .
“Tứ gia, lão phu nhân ngủ , ngài bảo ngài cứ yên tâm việc, chờ đến khi rảnh rỗi hẵng đến đây thỉnh an.”
Thời Chính Khôn nghi hoặc căn phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, thê tử mới đưa mẫu trở về, theo lý mà mẫu nên ngủ nhanh như chứ?
Nghĩ đến lúc nãy khi mới đến đây, ông thấy gã sai vặt bên cạnh phụ , Thời Chính Khôn lập tức bình thường trở , lẽ phụ trở về, mẫu chuyện với phụ nhân nên mới thời gian gặp ông chăng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thời Chính Khôn mỉm rời .
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ, Thời lão phu nhân và Thời lão thái gia lượt xuống chiếc giường đất bên cạnh cửa sổ, một đang theo bóng dáng càng càng xa của Thời Chính Khôn qua cửa sổ, một đang cầm bức thư kịch liệt thở hổn hển.
“Tại như ?”
Phản ứng của Thời lão thái gia và Thời lão phu nhân cũng khác là mấy, đều thể chấp nhận chuyện đứa nhỏ ôm nhầm.
Điều khiến cả hai thể chấp nhận chính là sự khắc nghiệt của Lý gia đối với Lý Trường Sâm.
“Mới mười ba tuổi tòng quân cha… Lý gia sớm nhi tử là nhi tử ruột thịt của ?”
Giọng của Thời lão thái gia chút run rẩy.
Năm đó khi thê tử sinh con, ông canh giữ bên ngoài , là do ông đành lòng nên đưa thê tử của quân hộ trong miếu, để nha và bà tử trong nhà giúp đỡ đẻ.
Nếu truy cứu trách nhiệm trong việc hai đứa nhỏ ôm nhầm, ông chính là đầu sỏ gây tội!
“Phụ nhân cố ý đổi đứa nhỏ!”
Thời lão phu nhân khẳng định : “ vẫn thể hiểu , bà bằng cách nào? Cho dù hôn mê nữa thì vẫn nha và bà tử ở đó mà.
Thời lão thái gia giận tức: “Lúc bà sinh con là nửa đêm, đầu tiên, nha và bà tử đều sự kiện quân đội Bắc Yến tập kích bất ngờ cho hoảng sợ, tiếp đó bôn ba mấy chục dặm, đỡ đẻ giúp bà, lẽ là mệt đến mức ngủ , lúc mới tạo cơ hội cho phụ nhân đánh tráo.”
Thời lão phu nhân đau đớn nhắm mắt , một lúc lâu mới mở mắt : “Nhất định đưa đứa nhỏ trở về.”
Thời lão thái gia gật đầu đồng ý: “Đương nhiên , huyết mạch của Thời gia thể để lưu lạc bên ngoài.”
Sau khi xong những lời , hai im lặng.
Một lúc lâu , Thời lão thái gia mới phá vỡ sự im lặng : “Vậy Chính Khôn bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-123.html.]
Một đứa nhỏ hai nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, tỉ mỉ dạy dỗ, giúp thành gia lập thất, nếu cảm tình thì nhất định là dối.
Ngoại trừ tình cảm , còn tâm huyết và tài nguyên mà Thời gia tiêu tốn Thời Chính Khôn.
Có thể , ngoại trừ trưởng tử Thời Chính Mậu , tài nguyên mà Thời Chính Khôn nhận từ Thời gia nhiều hơn hài tử khác.
Những thứ đó khó thể bỏ là bỏ .
Sắc mặt Thời lão phu nhân vô cùng rối rắm phức tạp: “Mặc dù Chính Khôn , nhưng khi nghĩ đến tất cả những chuyện đều là do phụ mẫu ruột thịt của nó gây nên, nhi tử của chúng chịu quá nhiều đau khổ ở Lý gia như , trong lòng ngột ngạt thôi, nên đối mặt như thế nào khi thấy nó nữa.”
Thời lão thái gia thở dài, tâm trạng lúc của ông cũng phức tạp kém, ông còn thêm một chút tự trách so với Thời lão phu nhân.
“Sớm thế , nên để bà miếu sinh con với bà.”
Ngay khi hai lão phu thê đang khổ sở đau đầu thì nha bên ngoài rèm cửa nhỏ giọng thông báo: “Lão thái gia, lão phu nhân, đại lão gia và đại phu nhân đến.”
Lúc Thời lão phu nhân gặp bất cứ nào nên vẫy tay hiệu cho nha bảo trưởng tử và trưởng tức rời .
Thời lão thái gia mở miệng: “Để bọn chúng .” Thấy Thời lão phu nhân về phía , ông : “Chuyện để hai phu thê lão đại , dù Thời gia cũng do hai đứa nó chống đỡ, thử suy nghĩ của bọn chúng xem ?”
Thời Chính Mậu và Thời đại phu nhân bước phòng ngủ với vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
Nhìn thấy sắc mặt của Thời lão thái gia và Thời lão phu nhân đều vô cùng khó coi, Thời Chính Mậu sốt ruột hỏi: “Phụ , mẫu , đại cữu cữu xảy chuyện gì ?”
Thời lão phu nhân sự thất thố của lúc sáng khiến Thời đại phu nhân hiểu nhầm, thế là ngay: “Đại cữu cữu con cả, Tưởng gia cũng cả.”
Thời Chính Mậu hoảng mang khó hiểu dáng vẻ giống như chịu đả kích của phụ mẫu: “Vậy hai ?”
Thời lão thái gia về phía Thời lão phu nhân đưa bức thư trong tay cho Thời Chính Mậu: “Tự con xem !”
Sau đó, Thời đại phu nhân thấy trượng phu cũng giống như bà bà, mặt lộ sự khiếp sợ và khó thể tin dược, trong lòng lập tức tò mò.
“Rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
Sau khi thư xong, Thời Chính Mậu liên tục lắc đầu tỏ vẻ thể tin , ông về phía Thời lão thái gia và Thời lão phu nhân giống như chứng thực, khi nhận xác nhận từ trong ánh mắt của bọn họ, ông ngơ ngác đưa thư cho Thời đại phu nhân.
Thời đại phu nhân sớm khơi dậy sự tò mò, nhận bức thư mở , đó mở to đôi mắt, há hốc miệng vì quá kinh ngạc: “Sao chuyện thể xảy chứ?”
Tứ Thời Chính Khôn là ruột của trượng phu, mà chỉ là nhi tử của một quân hộ nơi biên quan!
Trời ạ, tình tiết cẩu huyết chỉ trong thoại bản mới thể xuất hiện xảy ngay trong nhà bọn họ!
Thời đại phu nhân nghẹn họng trân trối xong bức thư, lúc bà hiểu rõ tại lúc sáng bà bà mất bình tĩnh như .
Nếu như bà nuôi dưỡng nhi tử của khác như châu như ngọc suốt vài thập niên, nhưng nhi tử ruột thịt của khác coi như nô bộc vài thập niên, bà chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
Thời lão phu nhân lặng lẽ đặt bức thư lên mặt bàn giường đất của công đa bà bà, thấy sắc mặt khó coi của công đa, trong lòng cũng chút đồng tình.
Đường đường là một bá tước nhưng một cặp phu thê quân hộ ở biên quan trêu đùa vài thập niên, cơn giận nghẹn ở trong lòng chắc hẳn sẽ khó chịu đúng ?
Lúc , Thời Chính Mậu và Thời đại phu nhân đều nên gì mới , lặng lẽ ghế, dám tuỳ tiện phát biểu ý kiến.
Thời lão phu nhân về phía hai : “Đệ của các con chịu nhiều khổ cực như , nhất định đón về nhà.”
“Đón, đương nhiên đón về .”
Thời Chính Mậu lập tức trả lời, mặc dù bao giờ gặp mặt, nhưng dù cũng mối quan hệ huyết thống, trong lòng ông thực sự đồng cảm với ôm nhầm .
Đường đường là một công tử bá tước phủ trở thành nhi tử quân hộ, vốn dĩ thể một cuộc sống ăn ngon mặc nhưng ở biên quan vật lộn kiếm sống qua ngày, nghĩ đến sự khác biệt giữa hai , Thời Chính Mậu nhịn nảy sinh lòng thương xót.
Đệ của ông quá đáng thương, cũng quá xui xẻo.
Thời đại phu nhân cũng gật đầu theo.
Đối với việc nhi tử của công đa bà bà ôm nhầm, thành thật mà , ngoại trừ cảm thấy chuyện quá ly kỳ, bà thực sự cũng còn cảm giác quá mức nào khác.
Đón đón về, bà cũng ý kiến.
nếu trượng phu tỏ thái độ, bà nhất định ủng hộ.
Thấy công đa bà bà im lặng, mặt trượng phu tràn ngập sự đồng tình, Thời đại phu nhân chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Về phía Chính Khôn, chúng thế nào đây?”