Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-08-24 22:48:01
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Ngũ Nha thì hai mắt lập tức sáng lên, thấy Diệp Mặc lên rời , nàng suy nghĩ chốc lát, mở miệng : "Sư phụ, nấu thuốc cho phụ , cũng uống một chút . Người đợi một lát, lấy cho .''

Nhìn Lý Ngũ Nha chạy ngoài, trong lòng Diệp Mặc chút thể bình tĩnh.

Chẳng lẽ ông tùy tiện thu nhận tử, thật sự nhận bốn tài luyện võ?

Rất nhanh, Lý Ngũ Nha cầm một cái túi nước tới.

Diệp Mặc nhận lấy túi nước, còn mở , cau mày lộ vẻ chê bai: "Đây là cái gì thế?"

Lý Ngũ Nha thần bí : "Đây là đồ đó ạ.''

Diệp Mặc Lý Ngũ Nha một cái, mở túi nước , đưa tới bên mũi ngửi một cái: "Đây là thuốc á?"

Lý Ngũ Nha ''ừ'' một tiếng: "Đây thật sự là đồ , uống cho cơ thể, đừng lãng phí đó nha.''

''Không còn chuyện gì chứ, thì đây.'' Diệp Mặc cầm túi nước, cũng đầu mà trực tiếp rời .

...

Diệp Mặc nơi đóng quân, về doanh trại, mà là đến chỗ nghỉ ngơi của binh lính thương.

Thương binh sắp xếp ở trong một gian phòng trống trải, bên trong tràn đầy mùi thuốc nồng nặc, mùi m.á.u tanh, cùng với âm thanh đau đớn đầy kìm nén.

Sau khi Diệp Mặc , trực tiếp thẳng về phía góc tường.

Trên giường một trung niên mặt trắng bệch đang đó, trung niên trông nho nhã yếu đuối, lúc , ông chút hấp hối.

Diệp Mặc cởi tấm vải m.á.u tươi nhuộm đỏ của nam nhân trung niên .

Nhìn vết thương ghê rợn n.g.ự.c của trung niên, Diệp Mặc nhanh chóng lấy chai thuốc trị thương mua , giơ tay lên định bôi thuốc.

"Đừng...''

Người trung niên lên tiếng ngăn cản Diệp Mặc: "Đừng lãng phí thuốc.''

Diệp Mặc chỉ ngừng một lát, đó thì yên lặng lên tiếng tiếp tục bôi thuốc.

Người trung niên thấy, thở dốc : "Không tác dụng, cho dù vết thương ngưng chảy m.á.u thì vẫn sống . Vết thương của chỉ ở bên ngoài, mà là ở bên trong.''

Thấy Diệp Mặc vẫn bôi thuốc, trung niên khổ một cái: "Ngươi thể cứu một hai , nhưng còn thể cứu nhiều ? Lên chiến trường, loại thư sinh yếu đuối trói gà chặt như chỉ thể chờ chết.''

Diệp Mặc gì, bôi thuốc xong, băng bó vết thương của ông thật kỹ bằng tấm vải nhuộm đỏ, đó mới trung niên : "Triệu Kính, là ngươi với , chỉ cần còn cơ hội, thì sống thật .''

"Chúng đày tới Điệp Lĩnh Quan đúng là chuyện , Trang Ngọc Đường là một đắn, bây giờ chúng chính là lính của , những đó thể nhúng tay chỗ , chỉ cần chúng thể sống sót chiến trường, chúng sẽ an , ngươi cố gắng chống đỡ tiếp.''

Không ai chết, Triệu Kính sự cổ vũ trong mắt của Diệp Mặc, chậm rãi gật đầu một cái: "Được...''

lúc , tiếng kèn phát lệnh của doanh trại vang lên.

Diệp Mặc thấy, nhét chai thuốc tay Triệu Kính, dặn dò ông bôi thuốc đúng giờ, đó nhanh chóng bước khỏi phòng chữa trị.

Triệu Kính thấy Diệp Mặc quên mang túi nước , gọi ông , nhưng phát hiện còn thấy bóng của ông .

Sau khi về từ Điệp Lĩnh Quan, Lý Ngũ Nha lập tức phương pháp chạy bộ mà Diệp Mặc dạy nàng cho Lý Tam Lang, Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang , đồng thời bắt tay luyện tập.

Một tháng , chân núi Thiên Sơn, Lý Ngũ Nha bay lượn uyển chuyển giống như một con chuồn chuồn, chỉ thấy hai chân nàng khẽ chạm lá cỏ, lập tức nhanh chóng bay trong rừng cây rậm rạp của núi Thiên Sơn.

Trước , lúc sâu trong núi Thiên Sơn, Lý Ngũ Nha cần tốn gần nửa giờ, hôm nay chỉ cần mười phút, nàng thể vượt qua hai ba ngọn núi.

"Quả nhiên, cho dù là học các gì, thì vẫn nên một sư phụ a.''

Mặc dù nhiều thứ vẫn thể tự học, nhưng một mò, cho dù thông minh hơn nữa, cũng sẽ là đường vòng, tới chuyện lãng phí nhiều thời gian, chừng sẽ còn ngõ cụt.

Có sư phụ, thì thể tránh khỏi những vấn đề .

nấu thuốc tăng cường sức khỏe để mang cho Lý Trường Sâm ngày mai, Lý Ngũ Nha ở trong núi nhiều nữa, hái xong mấy loại thuốc cần dùng, hấp thu chút thảo dược, tiện tay bẫy hai con gà rừng khỏi Thiên Sơn.

Quay về đồn Thiên Lĩnh, Lý Ngũ Nha về nhà thẳng, mà là đường vòng tới chỗ ở của Diệp Mặc.

Chỗ ở của Diệp Mặc ít lui tới, chuyện ngược là càng thuận lợi cho mấy Lý Ngũ Nha, mỗi nấu đồ ăn, tiện cầm về Lý gia, bọn họ đều cầm tới chỗ xử lý.

Làm sạch một con gà rừng, Lý Ngũ Nha bỏ một ít cây thuốc bồi bổ khí huyết , hầm một nồi thuốc.

Sau khi hầm thuốc xong, Lý Ngũ Nha lập tức về nhà gọi Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang, nhưng khi về đến nhà, thấy hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-62.html.]

"Đã sắp tới giờ ăn tối , còn về?"

Lý Ngũ Nha tìm một vòng mới thấy hai đang cực khổ tập luyện khinh công ở bên ngoài đồn trú.

Có thể là bởi vì thấy nàng tiến bộ nhanh chóng, Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang kích thích, bây giờ bọn họ đang luyện võ chăm chỉ.

"Ngũ tỷ, tỷ đợi , chắc chắn là sẽ đuổi kịp tỷ.'' Lý Thất Lang thấy Lý Ngũ Nha, lập tức lý tưởng cao cả.

Lý Ngũ Nha một tiếng: ''Được a, tỷ đợi vượt qua tỷ.''

Sở dĩ nàng tiến bộ nhanh chóng, là bởi vì thiên phú của nàng mạnh, mà là cùng với sự tăng cao của dị năng chữa trị, thể của nàng cũng mạnh hơn, tất nhiên chuyện luyện võ cũng là ít công to.

Nàng lên sữa chữa mấy chỗ sai của Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang, luyện võ với bọn họ một lúc, cho đến khi mặt trời xuống núi, ba tỷ mới đến chỗ của Diệp Mặc.

Để một phần cho Kim Nguyệt Nga, phần canh và thịt gà còn thì ba chia ăn.

"Nếu như chúng thể tách khỏi gia gia nãi nãi bọn họ thì , như thì ăn thịt cũng cần lén lén lút lút nữa.'' Lý Thất Lang thỏa mãn uống canh gà, còn về mong ước trong tương lai.

"Hôm nay bọn họ mắng , nhị tỷ, ngũ tỷ, chỉ cần phụ lên chức, chúng trở nên mạnh hơn thì thể tách khỏi gia gia và nãi nãi ?"

Nói tới đám Lý gia, Lý Nhị Nha cảm thấy canh gà trong chén cũng thơm nữa: "Phụ lên chức, thì càng thể bỏ mặc gia nãi, nhị thúc và tam thúc.''

Lý Ngũ Nha nghĩ đến thuộc tính hút m.á.u và đám Lý gia, cùng với hộ khẩu quân hộ của Lý gia, hất bọn họ thì đúng là phiền phức.

"Ăn nhanh lên, ăn xong về nhà ngủ, ngày mai còn thăm phụ .''

...

Lần , lúc đến Điệp Lĩnh Quan, Lý Ngũ Nha giao hẹn với Lý Trường Sâm, ngày mười lăm mỗi tháng thì bọn họ sẽ đến thăm ông .

Ngày mười lăm tháng năm, mới sáng sớm, trời còn tối đen sáng, Lý Nhị Nha đưa Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang khỏi nhà, chạy thẳng tới chỗ ở của Diệp Mặc.

Lúc trời hửng sáng, Lý Ngũ Nha sắc xong nồi thuốc tăng cường sức khỏe, bên phía Lý Nhị Nha cũng xong con gà rừng còn dư của hôm qua và con thỏ mà bọn họ giữ đó.

Thu dọn xong, ba lập tức chạy thẳng về phía Điệp Lĩnh Quan.

Dọc theo đường , Lý Ngũ Nha lúc nhanh lúc chậm, khiến cho Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang liên tục đuổi theo nàng.

"Tỷ, Thất Lang, hai còn cố gắng hơn nha!"

Nhìn thấy Lý Ngũ Nha bỏ rơi bọn họ một cách lớn chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt của Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang lộ vẻ phục, cắn răng đuổi theo.

Cứ như , ba tỷ ngươi đuổi chạy cả một đường, chỉ mất hơn nửa giờ đến Điệp Lĩnh Quan.

"Phụ !"

Lý Trường Sâm thấy ba hài tử, chút ngạc nhiên vui mừng: "Các con thật sự tới đây !"

Lý Thất Lang: "Đó là đương nhiên, chúng con chuyện giữ lời.''

Sau đó, Lý Trường Sâm đưa ba hài tử nhà lá.

"Sao mang nhiều thịt tới như ?" Một con gà hầm, hai con thỏ nướng.

Lý Nhị Nha : "Cha, bây giờ nhà chúng còn thiếu thịt ăn nữa.'' Cùng với sự tiến bộ của khinh công, nàng và Lý Thất Lang đánh từ hai mặt, bây giờ cũng thể bắt thỏ hoang.

Lý Trường Sâm vui mừng ba hài tử, ông đúng là phúc, bây giờ hưởng phúc của bọn nhỏ.

Lý Ngũ Nha híp mắt tới lưng của Lý Trường Sâm, lời nào, bắt đầu giúp ông xoa bóp: "Phụ , uống canh thuốc .''

Bây giờ Lý Trường Sâm cảm nhận lợi ích của canh thuốc, gì nữa, ngẩng đầu lên uống hơn phân nửa món canh thuốc.

"Ợ~"

Lý Trường Sâm ợ một cái, : "Túi canh thuốc quá lớn, cha uống một nửa , còn dư , về uống tiếp.''

Lý Ngũ Nha: "Mỗi uống một nửa là đủ , còn dư ... phụ tìm cơ hội đưa cho sư phụ.''

Lý Trường Sâm sững sốt một chút: "Diệp Mặc á?" Sau đó, ông lập tức gật đầu: "Ông dạy võ công cho các con, nên như , thỏ nướng cũng đưa cho ông một con.''

Lý Ngũ Nha một tiếng, gì đó, thấy tiếng kèn phát lệnh vang lên từ trong thành.

Lý Trường Sâm , lập tức lên: ''Người Bắc Yến tới khiêu khích, phụ về doanh trại .'' Ông dặn dò hài tử vài câu lập tức gói đồ ăn và túi thuốc vội vàng rời .

Ba Lý Ngũ Nha chút lo lắng, ở bên ngoài thành đợi một lát, thấy trong thành vẫn trật tự như , suy nghĩ hẳn là chuyện gì lớn, lúc mới xoay về nhà.

Người Bắc Yến ở biên giới tới gây hấn, may mắn đây chỉ là một cuộc va chạm nhỏ, giằng co với tướng sĩ của Bắc Yến hơn một giờ, quân tiên phong về thành .

Loading...