Cứu mạng! Ảnh hậu tỷ phú bị Yêu đế làm cho phá sản rồi - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-08-17 14:03:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Ngọc kinh hoàng trợn tròn mắt.
Sau đó là một tiếng hét.
“A…”
Phương Sâm nhanh chóng phản ứng, đưa tay che chắn gáy cô.
“Đù.”
“Đau c.h.ế.t mất.”
“Xương của tao vỡ ?”
Tô Ngọc cắn răng, đau đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm .
Cô mở mắt Phương Sâm, giận dữ gầm lên: “Còn mau dậy! Mày thấy đè c.h.ế.t tao, đập c.h.ế.t tao đè c.h.ế.t tao hả!”
Phương Sâm khẽ hai tiếng, giọng điệu trêu chọc: “Tao mà đè c.h.ế.t mày thì mày còn sống đến hôm nay ?”
Tô Ngọc chút nương tay, một chưởng vỗ vai , rộng lớn và rắn chắc.
Phương Sâm tránh, hỏi: “Sờ sướng ?”
Sau đó…
Câu trả lời của Tô Ngọc là: “Tay tao… đau quá.”
Cô lòng bàn tay, tủi : “Đỏ cả , vai mày mà cứng thế!”
Phương Sâm sắc mặt đổi: “Còn cái cứng hơn.”
Tô Ngọc khách khí, cho một chưởng nữa.
Phương Sâm vẫn tránh, ngược vẫn luôn , hình như còn khá hưởng thụ.
Còn Tô Ngọc, cảm thấy tay đau c.h.ế.t tiệt.
Phương Sâm đủ , đó đưa tay xoa xoa tóc cô, giọng thấp giọng hỏi: “Hết giận ?”
“Mày dậy chuyện , tao cấn quá.” Tô Ngọc trả lời câu của .
“Được.” Phương Sâm chống tay, lật , bên cạnh cô.
Sau đó đưa tay đỡ cô dậy, lên, nữa nắm tay cô, kéo cô từ sàn nhà lên.
“Không hết giận thì ?” Tô Ngọc dậy, mặt biểu cảm hỏi.
“Vậy thì cứ để em đánh đến khi hết giận, em thấy ?” Phương Sâm nhấc chân đóng cửa , giọng điệu thành khẩn, nhưng mặt luôn vẻ cà lơ phất phơ, đắn, “Đóng cửa mà đánh, đừng để khác thấy, cho chút mặt mũi, ?”
“Tao , mày cũng đóng cửa ? Còn giả vờ hỏi tao.” Tô Ngọc hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ ăn cái chiêu của , đừng giả đáng thương, chẳng tác dụng gì .
Hành vi của , chỉ thể lừa mấy cô gái nhỏ đầu tiên lừa thôi, cô miễn nhiễm .
Phương Sâm vòng tay ôm eo cô, từ từ giải thích: “Người phụ nữ đó thật sự là bệnh nhân của , với cô quan hệ siêu trong sáng, thậm chí còn từng chạm tay cô .”
Tô Ngọc tin thì mà quỷ tin.
Hắn thể lúc trong sáng đến ?
Thậm chí còn từng chạm tay , nếu là khác thì cô thể tin, nhưng Phương Sâm thì đánh c.h.ế.t cô cũng tin.
Phương Sâm thấy cô tin liền tiếp tục : “Thật mà, cô là do một thằng bạn của giới thiệu đến, chỉ đưa điện thoại cho cô thôi, nhưng bọn trong sạch lắm.”
Khi Phương Sâm câu , biểu cảm nghiêm túc, cứ như thể Tô Ngọc thật sự oan uổng .
Tô Ngọc hất tay đang đặt , thái độ lạnh nhạt.
“Em yêu, cho một cơ hội mà.”
“Tao đói .”
Phương Sâm thấy cơ hội, lập tức : “Muốn ăn gì, đưa em ngay, hôm nay cả ngày của đều dành cho Nữ hoàng đại nhân, hôm nay em là quyết định, em trút giận thế nào cũng , đều theo em, một lời oán trách.”
Nghe những lời xem, thật ngọt ngào.
loại mật ngọt bọc đường Tô Ngọc quá nhiều .
“Thật hả?” Tô Ngọc ngước mắt , trong mắt mang theo sự dò hỏi, chút ý đồ .
Phương Sâm do dự một lát, cảm thấy câu hỏi của Tô Ngọc là điềm lành gì.
Phương Sâm xoa xoa chóp mũi, chút lùi bước: “À… thật mà.”
“Thôi , cũng chẳng thành tâm, đừng miễn cưỡng, mau cút dỗ dành phụ nữ khác , bà đây thời gian lãng phí với .” Tô Ngọc mở cửa, đẩy Phương Sâm ngoài.
“Đừng đừng…” Phương Sâm bám chặt khung cửa, ngoài.
Ai ngờ Tô Ngọc, dùng một lực mạnh, trực tiếp đóng sầm cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-mang-anh-hau-ty-phu-bi-yeu-de-lam-cho-pha-san-roi/chuong-201.html.]
Phương Sâm nhanh chóng rụt tay về.
Đù, may mà ông đây phản ứng nhanh, nếu thì cái tay chắc phế .
Hắn đập cánh cửa, cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa, giọng điệu mang theo tính khí công tử, hét lên: “Đến mức đó hả! Anh hạ dỗ dành em , em còn gì nữa!”
Tô Ngọc dựa lưng cửa, đáy mắt cảm xúc, như thể quen với chuyện .
Chuyện như thế quả thật đầu.
“Cút , đừng đến tìm nữa.”
Tô Ngọc xong câu , bên ngoài cửa im lặng.
Lưng cô cứng đờ một giây, trong lòng như rút cạn, cơ thể còn chút sức lực nào, trượt dần xuống theo cánh cửa, ngã bệt xuống sàn nhà.
Cô còn tha thứ cho bao nhiêu nữa?
Cô mệt .
Mỗi khi cô nghĩ rằng thể ở bên thật , dội cho cô một gáo nước lạnh, khiến cô tỉnh táo, khiến cô đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Cô cũng mạnh mẽ hơn, nào cũng lời ngon tiếng ngọt của lừa dối, nhưng .
Có lẽ chính là vì cô quá dễ dàng, quá tự tiện đến mức đê tiện, gọi là đến, đuổi là , nên mới trân trọng .
Hoặc lẽ là vì trong lòng cô yêu , nên căn bản thể kháng cự những lời đường mật của .
Cô chịu đủ , tại cô thể ở bên khác, cứ c.h.ế.t dí ở một cái cây chứ.
Hắn bên ngoài ong bướm vây quanh nhiều như , còn cô chỉ là một trong đó.
Hắn vui vẻ thì đến dỗ dành cô, vui thì thể bỏ mặc cô.
Cô chịu đủ .
Vai cô trễ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Không Phương Sâm thì cô cũng là sống .
Bấy nhiêu năm nay cô đều nhẫn nhịn như , cắn răng nhẫn thêm chút nữa, sẽ luôn gặp một đàn ông hơn .
Tô Ngọc phòng tắm, tắm rửa, quần áo, Wechat của cô, những đàn ông hẹn cô cũng ít, nhưng cô từng thực sự hẹn hò, cơ bản đều là gặp một hai liên lạc nữa.
Những , đều là cô cố ý để chọc tức Phương Sâm, hoặc là Phương Sâm nghĩ cô cũng giống như đám phụ nữ của , thì sống nổi, nếu cô là một con cá trong ao cá của , thì cô khiến cảm thấy cũng chẳng cao quý hơn cô là bao.
Giữa họ là ngang tài ngang sức.
những ảo ảnh cũng chỉ thể tự lừa dối bản .
Người thông minh như Phương Sâm lẽ sớm , nếu hẳn cũng sẽ bình tĩnh, thong dong đến .
Hoặc cũng thể là thực sự yêu cô.
Với cô, chỉ là hứng thú mà thôi.
Tô Ngọc nhấp một tin nhắn WeChat gần đây nhất là từ tối qua, một thiếu gia nhà giàu hẹn cô ăn.
Cô gọi bằng cuộc gọi thoại, đầu dây bên dập máy.
Ngay đó, một tin nhắn chữ gửi .
Giang Thư Kiệt: "Xin , đang họp."
Tô Ngọc: "Không , hôm nay em thời gian."
Giang Thư Kiệt: "Vậy trưa nay ăn cùng nhé, ?"
Tô Ngọc: "Được."
Giang Thư Kiệt sẽ đến đón cô lúc mười giờ ba mươi.
Tô Ngọc thu dọn một chút, mười giờ hai mươi phút thì khỏi nhà, quả nhiên bên ngoài còn bóng dáng Phương Sâm.
Thiếu gia nổi cơn giận dỗi, dỗ thì tự nhiên bỏ .
Anh đối với chuyện dỗ ngọt phụ nữ giờ vẫn luôn như .
Nếu dỗ vài phút mà thấy tín hiệu gì, dứt khoát sẽ lãng phí thời gian nữa.
Trừ khi hứng thú, nhất định chơi đùa với cô, lúc đó mới thực sự kiên nhẫn, sẽ bỏ thêm công sức để dỗ cho cô gái vui vẻ.
Tô Ngọc khổ một tiếng.
Đã hiểu đến mức , còn mong đợi gì nữa chứ.
Chẳng lẽ mỗi chỉ cần ngoắc tay một cái là cô chút sĩ diện mà lao đến ?
Thật là kém cỏi.
Tô Ngọc bước khỏi thang máy, cô lái xe, bộ đến cổng tiểu khu, chờ Giang Thư Kiệt đến đón. Ánh mắt cô vô định quanh, bất ngờ phát hiện chiếc xe lẽ rời , đang đậu ở cổng tiểu khu.