Cứu mạng! Ảnh hậu tỷ phú bị Yêu đế làm cho phá sản rồi - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-08-17 14:03:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một trong đó, trai mặc áo phông trắng, ngẩng cằm : "Này bạn, cô là cùng ."
Mấy trai khác cũng hùa theo: " đó, kéo thế hợp lý ."
"Hay là cứ để cô tự chọn với ai."
Chưa đợi Phương Sâm mở lời, Tô Ngọc giãy giụa, hất mạnh tay Phương Sâm .
Ánh mắt Phương Sâm lạnh lùng xa cách.
Ý từ chối rõ ràng.
Phương Sâm để ý đến mấy trai , chỉ cô, trong lòng kìm nén cảm xúc, giọng nhàn nhạt: "Em cùng ?"
Tô Ngọc lạnh lùng : "Không."
Cô về để tiếp tục tán tỉnh các cô gái khác ?
Vậy thì cô đúng là kẻ cuồng hành hạ .
Có chuyện gì nghĩ thông mà cứ con đường cụt của chứ.
Trên đời còn đàn ông nữa.
Phương Sâm im lặng vài giây, ánh mắt chăm chú cô, như thể đang xem trong lời của cô bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.
Lần .
Tô Ngọc , tiếp tục cùng mấy trai lắc lư theo tiếng reo hò và tiếng nhạc chói tai.
Tô Ngọc lúc uống rượu, đầu óc cũng choáng váng, cộng thêm việc Phương Sâm xuất hiện ở đây, cô đột nhiên còn tâm trạng tiếp tục nữa.
cô cũng thể để Phương Sâm , như thể cô thì sống nổi .
Tô Ngọc đang đợi, đợi rời .
Thế mà cứ như một cái cột, chôn chân ở đó, gì cũng chịu .
Nếu còn chịu , thì cô sẽ . Cô nghĩ , cánh tay kéo một cái, cô lảo đảo ngã một lồng n.g.ự.c rộng lớn. Mùi hương thanh mát và thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá đàn ông xộc cánh mũi cô.
Chưa kịp lên tiếng, cô cảm thấy kéo xoay thêm nửa vòng, thở nam tính ép xuống từ đỉnh đầu. Gáy cô một tay đỡ lấy, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, đàn ông nghiêng đầu cúi xuống.
Ngay đó, cô cảm nhận lực tác động môi.
Áp đảo và mạnh mẽ.
Không sự dịu dàng tuần tự.
Mà là sự chiếm đoạt cực kỳ hung hãn.
Tay Tô Ngọc chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của , đẩy hai cái nhưng đẩy , cô dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
Mọi trong phòng bao đều ngừng hành động, về phía hai , miệng phát những tiếng hò hét trêu chọc.
Cả hai đều ngơ.
Phụng Dao nhịn , lấy điện thoại video. Về , vì thời gian quá lâu nên cô lười tiếp.
Ở một bên khác, Phương Ninh đến đờ cả mắt, Lục Cảnh liền vòng tay ôm cô lòng, cúi xuống ghé sát tai cô, thở nóng hổi phả vành tai cô: “Nhìn khác gì ?”
Vành tai Phương Ninh nóng bừng, cô ngước mắt liếc một cái.
“Anh bớt giỡn .”
“Bớt cái gì?”
Phương Ninh đưa tay đánh , mấy vui vẻ lên tiếng: “Câm miệng.”
Sau đó cô đẩy lồng n.g.ự.c , khiến lùi một cách, khắp mặt như mấy chữ ‘đừng gần thế’.
Lục Cảnh khẽ , cũng trêu chọc cô nữa.
Tô Ngọc về nhà thế nào, cô nhớ rõ.
khi cô thấy Phương Sâm bên cạnh, cơn giận trong lòng kiềm nữa.
Cô định nổi giận thì điện thoại reo.
Lần điện thoại của Phương Sâm, mà là điện thoại của cô.
Cô hiện màn hình, lông mày khẽ nhíu .
Sau vài giây chần chừ, cô mới nhấc máy.
Cũng chính trong vài giây chần chừ đó, đàn ông bên cạnh cô cũng từ từ mở đôi mắt mệt mỏi .
“Mai về nhà một chuyến, bố sắp xếp cho con xem mắt, con gặp mặt .”
Đầu dây bên là bố cô, Tô Khải Minh, giọng điệu khó chịu.
Mấy chuyện "huy hoàng" trong quá khứ của cô, bố cô đều hết, nhưng thể quản cô.
“Con .” Tô Ngọc giường, bướng bỉnh lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-mang-anh-hau-ty-phu-bi-yeu-de-lam-cho-pha-san-roi/chuong-206.html.]
Cô mới thèm xem mắt, ngốc nghếch lắm.
Vì lợi ích kinh doanh mà ngay cả mặt cũng gặp sống chung.
Cô mới thèm vật hy sinh.
Tô Khải Minh quá hiểu tính cách của cô, liền thẳng: “Không bảo con liên hôn, con bây giờ chịu lấy con khó khăn thế nào ! Với cái danh tiếng của con bây giờ, nhà nào xong cũng dám cưới con. Con mau ngoan ngoãn về nhà kết hôn, sống định , đừng ăn chơi lêu lổng bên ngoài nữa, giới giải trí cũng đừng dính nữa, bố chuyện với công ty , chấm dứt hợp đồng . Con mau về nhà kết hôn, thừa kế gia sản .”
Cái gì!
Công ty chấm dứt hợp đồng !
Cô lập tức nâng cao giọng: “Ai cho phép bố chấm dứt hợp đồng của con, bố hỏi ý kiến con ! Hơn nữa con còn việc sắp tới nữa mà!”
Tô Khải Minh: “Nói với con thì con đồng ý ! Việc bên bố cũng xong , tiền bồi thường hợp đồng bố cũng trả xong hết , con đừng hòng bước chân giới giải trí nữa.”
“Bố quá đáng đấy! Dựa , bố dựa mà bắt con về xem mắt còn tước đoạt quyền việc của con!” Tô Ngọc bất mãn la lên.
Tô Khải Minh: “Mấy năm con việc, con nên trò trống gì ? Con ngoài việc ăn chơi trác táng với một đám đàn ông , con để danh tiếng gì ? Đừng ngoài bố mất mặt nữa! Bố cho con , nếu con còn về, bố sẽ khóa tất cả thẻ và chi tiêu của con!”
Tút tút tút——
Tô Ngọc điện thoại ngắt kết nối, thở dài thườn thượt.
Phương Sâm, im lặng lắng nãy giờ, uể oải lên tiếng: “Bố cô cô về xem mắt ?”
Bên cạnh bỗng vang lên giọng một đàn ông khiến Tô Ngọc giật , cô vỗ ngực, hít một lạnh: “Anh định hù c.h.ế.t hả? Tự dưng lên tiếng gì?”
Phương Sâm chống tay lên đầu, thầm: “Đưa về nhà .”
Tô Ngọc dậy mặc đồ tử tế, mặt cảm xúc : “Đưa về nhà gì? Để cắm sừng hả?”
Trong khí yên lặng vài giây.
Ngay đó, nghiêm túc : “Chúng kết hôn .”
Bước chân Tô Ngọc đang định khỏi phòng khựng , cô , hai nhưng trong mắt đều chút cảm xúc nào.
Tô Ngọc cảm thấy lời như chuyện viển vông, để tâm.
Vài giây , cô lên tiếng: “Sau đừng đùa kiểu đó nữa, chẳng vui chút nào.”
Kết hôn, cô thể chấp nhận cuộc sống ngày nào cũng bắt gian.
Chán ngắt.
Kết hôn như yêu đương, chia tay là chia tay .
Đương nhiên cũng thể tùy tiện tìm một nào đó để kết hôn.
Hoặc là tìm một đáng tin cậy.
Hoặc là sống một .
Phương Sâm đương nhiên ý của cô, đáp: “Anh đùa, vội, em sẽ tin thôi.”
Ban nãy Tô Ngọc về xem mắt, nhưng khi đột nhiên ý định , hiểu cô nổi lên một chút phản nghịch.
“So với , thà về xem mắt còn hơn.”
Tô Ngọc thật sự về xem mắt, chỉ là cô cảm thấy vẫn so tài một phen với Phương Sâm.
Xem rốt cuộc thể kiên trì đến khi nào.
Có lẽ hai ngày nữa hết hứng thú, sẽ quấn lấy cô nữa.
Phương Sâm nhanh chậm lên tiếng: “Không , em cứ xem mắt của em , cô cứ xem phá hỏng chuyện thế nào là .”
Tô Ngọc tức đến nghiến răng: “Anh bệnh ?”
Khi còn bên thì một đống mối quan hệ phức tạp, giờ cô bắt đầu thì nhảy phá đám.
Đây bệnh thì là gì?
Phương Sâm : “Anh sợ em rời xa , sống , cô bé đáng thương.”
“Em thấy mới đáng thương thì ? Sợ em sống với khác, quên mất , nên tìm cách tạo sự tồn tại ?”
“Nếu cô nghĩ thế cũng .”
Tô Ngọc siết chặt hai tay.
Thật sự quá vô liêm sỉ!
“Rầm——”
Cánh cửa đóng mạnh.
Khung cửa cũng rung lên.
Phương Sâm vẫn bình tĩnh như , nụ trong mắt cũng hề tắt.
Tô Ngọc trút hết cảm xúc lên cánh cửa xong, vẫn thấy đủ, trừng mắt thật mạnh về phía cánh cửa.