Cứu mạng! Ảnh hậu tỷ phú bị Yêu đế làm cho phá sản rồi - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-08-17 14:03:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Phương Sâm còn ngoài, Tô Ngọc đầu hàng: “Gì ạ? Còn ngoài gì nữa?”

“Hẹn hò.” Phương Sâm đặt đồ tủ lạnh xong, cầm khăn giấy bàn lau mồ hôi trán.

Tô Ngọc:…

Lúc cô cảm thấy yêu đương thật sự quá phiền phức.

cũng thể dễ dàng đầu hàng.

cũng là do tự cô yêu cầu mà.

Có quỳ cũng hết con đường .

Phương Sâm còn dừng.

thể rút lui .

“Đợi em nghỉ ngơi một chút .”

“Được.”

Tô Ngọc Phương Sâm, mồ hôi của chảy dài từ vành tai xuống, men theo cổ trắng ngần, tiếp tục chảy xuống phía .

Ngón tay xương xẩu rõ ràng cầm khăn giấy lau những giọt mồ hôi ngừng tuôn .

Vài giây , ướt vài tờ khăn giấy, dường như cảm thấy tác dụng gì, cũng còn kiên nhẫn nữa, liền trực tiếp khoanh tay, kéo vạt áo phông đen lên, cởi áo .

Lộ cơ bụng hảo, lồng n.g.ự.c săn chắc.

Phần lưng áo phông cũng ướt đẫm mồ hôi.

Anh đưa tay vuốt mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, thở dài một .

“Anh tắm đây.” Phương Sâm xong câu đó, liền về phía phòng tắm.

Phương Sâm lúc thật sự cảm thấy việc dạo phố, siêu thị gì đó, đúng là một sự hành hạ.

Đây là đầu tiên những việc , đây thường siêu thị, cần gì thì lấy nấy, năm phút là thể về về .

Còn chuyến của và Tô Ngọc, ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên, Phương Sâm rằng, Tô Ngọc đang ghế sofa mệt lử lúc , cũng suy nghĩ tương tự.

Thà ở nhà bật điều hòa, lướt điện thoại còn thoải mái hơn.

Chẳng lẽ là do cô lớn tuổi ?

Kiểu yêu đương của mấy cô gái trẻ còn phù hợp với cô nữa?

Không ! Sao cô thể suy nghĩ như chứ!

Phương Sâm tắm xong , tìm chiếc áo phông mua ở siêu thị, mặc thẳng .

Anh cầm khăn lau những sợi tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Lúc rõ ràng trông tinh thần hơn nhiều.

Anh hất cằm về phía phòng đồ, giọng mang theo cảm xúc gì: “Đi quần áo.”

lời dứt khoát.

Cảm giác họ giống như đang định dạo phố.

Mà giống như sắp đường đánh .

, một khi khỏi cánh cửa , là một trận chiến mới.

Tô Ngọc dậy, miễn cưỡng rời khỏi chiếc ghế sofa thoải mái.

“Anh thể cho em chúng sẽ ?”

Khóe môi Phương Sâm cong lên, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập ý : “Hẹn hò.”

Tô Ngọc:…

Cô nhớ lầm thì khi tắm cũng như .

Vậy là cô hỏi thừa .

Tô Ngọc bước phòng đồ, một bộ quần áo gồm quần short và áo phông trắng, thoa kem chống nắng mấy lượt.

Mái tóc dài buông xõa cô búi thành một búi củ tỏi đơn giản.

Phương Sâm đầu cô một cái, vẻ mặt chút chê bai.

Khiến Tô Ngọc chút tự tin mà soi gương.

“Anh vẻ mặt đó? Em ?”

Cô cảm thấy khá mà, vẻ mặt của Phương Sâm trông lạ .

Phương Sâm nhướng mày, hờ hững : “Em hẹn hò với mặc thế ?”

Tô Ngọc: ???

Anh còn chê bai nữa ư?

Kiểu gì trời?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-mang-anh-hau-ty-phu-bi-yeu-de-lam-cho-pha-san-roi/chuong-210.html.]

đồng ý hẹn hò với là may mắn lắm , còn kén cá chọn canh nữa chứ. Thời tiết nóng nực thế mà còn ngoài, nó thử thách tình cảm của hai đứa đến mức nào ? Anh còn chê… Ưm ưm…”

Tô Ngọc kịp hết câu.

Miệng ai đó bịt .

Phương Sâm một tay bịt miệng cô, một tay ôm ngang eo cô, kéo thẳng cửa.

Rõ ràng là thêm những lời thích.

Hai sát gần thang máy, Phương Sâm mới buông tay khỏi miệng cô.

Tô Ngọc trừng mắt , bực bội : “Đây là hẹn hò, thấy đây là bắt cóc thì đúng hơn.”

“Bắt cóc mà đãi ngộ như em ?” Phương Sâm lạnh một tiếng, giọng điệu trêu đùa.

Cứ như đang : trai, tiền, dáng , còn tiêu tiền vì em, hẹn hò với em, thậm chí còn thể dỗ em ngủ, bắt cóc em là phúc khí của em, gì mà em vui chứ!

Tô Ngọc thể ý của , cô phản bác: “Anh thật sự quá tự tin đấy.”

Phương Sâm : “Thế ư? Vậy Tô tiểu thư nhận xét gì về , thử xem.”

Tô Ngọc: “ đổi ?”

“Em cứ , sẽ cân nhắc.” Phương Sâm trả lời khá nghiêm túc.

“Nhiều lắm, lát nữa lấy giấy, từng điều một.”

Phương Sâm khẽ , chậm rãi gật đầu: “Được.”

Hai xuống bãi đậu xe ngầm, lái xe của Tô Ngọc, nửa tiếng thì đến đích – bãi biển.

“Anh đưa đến đây để hóng gió biển ?” Tô Ngọc nghi ngờ hỏi.

Biết thế cô mang theo chai kem chống nắng .

Phương Sâm đỗ xe xong, gật đầu: “Ừ, ?”

“Cũng , ai cho hẹn hò biển ?” Trừ việc mang kem chống nắng thì thứ đều khá .

tra mạng, đa các buổi hẹn hò lãng mạn đều ở biển, ngày mai còn những nơi khác nữa.”

Gió biển thổi tung mái tóc đen ngắn của , chiếc áo phông trắng cũng gió biển thổi dính sát cơ bắp rắn chắc của . Anh đút hai tay túi quần, trông vẻ tùy tiện, giống như một thiếu niên.

Bộ đồ của cô mặc hôm nay cũng hợp với một cách kỳ lạ.

Vậy mà vẫn hài lòng.

Chắc nghĩ rằng, con gái biển thì mặc váy dài mới đúng.

Tô Ngọc đặt tay lên vai rộng của , gác cằm lên tay, gió biển thổi lọn tóc mai lòa xòa bên tai cô, khóe môi cô cong lên, chớp chớp mắt, dịu dàng : “Anh trai thể mua cho em một cây kem ?”

Phương Sâm đầu mắt cô, hai hai giây.

Yết hầu chuyển động hai cái, đè nén một cảm xúc khác lạ, giọng khàn đặc: “Nói chuyện đàng hoàng .”

“Được mà, trai?” Tô Ngọc thèm để ý đến , tự tiếp tục giở thói mặt dày đến cùng.

Đây lẽ là đầu tiên cô chính thức nũng với .

Cũng đây coi là nũng .

cô thấy phim truyền hình diễn là như mà.

Phương Sâm biểu hiện như , đưa cô ngoài hẹn hò, cô cũng cho nếm chút mật ngọt đúng lúc chứ, như mới thể khích lệ , biểu hiện hơn nữa.

Trước đây cô Phương Sâm cuốn theo, bỏ qua những bước yêu đương , bình thường hai cũng cơ hội những lời như .

Phương Sâm ngây một thoáng, bật , tiếng trầm thấp thoát từ lồng ngực: “Được, chỉ vì tiếng ‘ trai’ của em, em mạng cũng cho em.”

Đầu óc Tô Ngọc trống rỗng một chút.

trêu ngược ư?

Muốn mạng á?

Câu cứ như đang lấy mạng em thì đúng hơn.

Má cô sắp đỏ bừng .

Tim đập thình thịch nhanh hơn.

Khóe môi cong lên: “Sao mặt đỏ thế? Đã là vợ chồng già bao nhiêu năm mà còn ngại ?”

Tô Ngọc thẳng dậy, hai tay vuốt má, bướng bỉnh : “Ai ngại với ? Em mới , đây là do mặt trời chiếu thôi.”

Phương Sâm kéo cô bóng râm phía , giọng điệu lười biếng, chút trêu ghẹo: “Được, trai che nắng cho em, ?”

Tô Ngọc cụp mắt xuống, đột nhiên chui trong cát.

Phương Sâm ngay đó, cúi đầu, ghé tai cô thì thầm: “ thích, tối nay còn nữa.”

Tô Ngọc giơ tay định đánh vai , nghiêng né tránh, hổ.

Trong mắt Tô Ngọc, trông thật vô tư lự, đặc biệt ăn đòn.

Không đánh trúng , cô bực mẩy, cố ý hỏi: “Anh gì, rõ.”

“Được, là cần hét lên đúng ? Vậy cho rõ đây.”

Loading...