Là thể tin tưởng vô điều kiện.
Chuyện hứa nhất định sẽ , hơn nữa còn là kiểu lặng lẽ cho bạn thứ đó.
Giống như chuyện , cũng chẳng giải thích cho cô những sắp xếp và cách xử lý tiếp theo của .
Mặc dù cô chẳng gì, nhưng cô tin .
Anh cho cô nhiều như , cô thể vì lời của khác mà từ bỏ, phủ nhận tất cả những gì vì cô.
Nếu thể cùng sống ánh mặt trời, thì cùng sống trong địa ngục cũng .
“Những lời cô lý, nhưng chuyện của đến lượt khác xen , chỉ quan tâm Phương Sâm nghĩ thế nào.”
Những chuyện Phương Sâm chắc chắn hiểu rõ hơn cô, cho dù là thảo luận những vấn đề , cũng là thảo luận với Lý Yểu Yểu, chuyện cô nên thảo luận với Phương Sâm.
Lý Yểu Yểu khẽ hừ một tiếng: “Cô đang dùng thứ gọi là tình yêu của cô để ép buộc , sẽ hối hận vì tất cả những gì . Những gì chỉ thế thôi, vì cô cố chấp như , nhiều cũng vô ích. Nếu Tô Ngọc chịu đối mặt với thực tế, nhất định sống trong thế giới cổ tích, cũng ép.”
Nói xong, Lý Yểu Yểu dậy rời .
Trong phòng riêng chỉ còn một Tô Ngọc.
Tô Ngọc gọi phục vụ đến thanh toán, phục vụ cô gái rời trả tiền .
Tô Ngọc ngẩn một chút, vị hôn thê của Phương Sâm thật bản lĩnh.
Tô Ngọc đang lưỡng lự nên kể cho Phương Sâm chuyện Lý Yểu Yểu đến , thì điện thoại của Phương Sâm reo.
“Lát nữa tan sẽ qua đón em, tối ăn gì? Anh cho.” Giọng Phương Sâm vẻ thoải mái, dường như tâm trạng khá .
Nghe thấy giọng Phương Sâm, Tô Ngọc đột nhiên cảm thấy một trận an tâm.
Tô Ngọc khỏi quán cà phê : “Cái gì cũng ạ?”
Phương Sâm trầm mặc hai giây: “Nếu tối nay đói bụng, đề nghị em chọn ăn há cảo, kinh nghiệm hơn.”
“Vậy em đói bụng.”
Phương Sâm khẽ .
Tan , Tô Ngọc quả nhiên thấy xe của Phương Sâm ở cổng công ty.
“Dạo công ty bận ?” Tô Ngọc lên xe liền hỏi một câu.
Phương Sâm cúi giúp cô thắt dây an , tiện thể chiếm chút lợi, đặt một nụ hôn phớt lên khóe môi cô.
Chiếm lợi xong, nhếch môi , nụ đầy ý đồ .
Tô Ngọc lườm một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, chỉ hai chữ: “Trẻ con.”
Nụ của Phương Sâm càng sâu hơn.
Ngay đó thẳng dậy, khởi động xe.
Tô Ngọc vẫn nhớ trả lời câu hỏi của cô, thế là cô hỏi : “Anh vẫn trả lời câu hỏi của em.”
Anh liếc cô khi dịp, thẳng về phía , từ tốn : “Em bình thường.”
Tô Ngọc khẽ nhướng mày, đầu , khuôn mặt nghiêng của , đặc biệt là đường quai hàm hảo, cứng cáp cuốn hút, cùng với yết hầu, từ bên cạnh càng rõ ràng hơn.
Tô Ngọc cảm thấy khô khốc cổ họng.
Bỗng nhớ đến nụ hôn phớt , và mùi hương dễ chịu từ khi kề sát, dường như vẫn còn vương vấn trong mũi cô.
Sao cảm thấy tên khốn càng ngày càng sức hút ?
Tô Ngọc thu ánh mắt, l.i.ế.m môi, trả lời , hỏi một câu: “Có nước ?”
Phương Sâm khựng , lướt qua bên đường, ngay đó xoay vô lăng, dừng xe bên vệ đường, cởi dây an : “Có.”
Nói xong liền xuống xe, Tô Ngọc sải bước dài về phía cửa hàng tiện lợi.
Một lát , từ cửa hàng tiện lợi bước , tay thêm hai chai nước khoáng.
Một chai là nước lạnh, một chai là nước thường.
Anh lên xe, vặn nắp chai nước khoáng thường đưa cho Tô Ngọc.
“Em nước lạnh.” Tô Ngọc chai nước trong tay .
“Không , cái đó đúng, bình thường ít uống đồ lạnh thôi.”
Tô Ngọc:…
“Rốt cuộc là thế?” Phương Sâm hỏi cô khi khởi động xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-mang-anh-hau-ty-phu-bi-yeu-de-lam-cho-pha-san-roi/chuong-233-khi-can-choi-thi-choi-khi-lam-viec-nghiem-tuc-thi-co-tinh-than-trach-nhiem-dang-tin-cay-hon-bat-ky-ai.html.]
Tô Ngọc uống xong nước, vặn chặt nắp chai, liếc .
Cuối cùng thì chẳng gì thể giấu .
“Sao em chuyện?”
“Em ít khi hỏi chuyện công việc của , hành động bất thường.”
Được thôi, đúng là như .
Trong công việc hai họ từ đến nay đều bao giờ hỏi han .
Việc Tô Ngọc hỏi han là thật sự hỏi han.
Vì cô cũng hiểu công việc của , hơn nữa còn mấy cô khách hàng nữ, cô chẳng , xong trong lòng khó chịu, từ đó về liền lười hỏi, nhưng cũng ảnh hưởng đến tình cảm của hai .
Phương Sâm tuy hỏi han công việc của cô, nhưng thực thường xuyên lên mạng theo dõi động thái của Tô Ngọc, Tô Ngọc , nên Phương Sâm về cơ bản cần hỏi Tô Ngọc, chỉ cần lên mạng tìm kiếm là .
“Hôm nay Lý Yểu Yểu đến.” Tô Ngọc giỏi dối, đặc biệt là dối mặt Phương Sâm thì chắc chắn sẽ vạch trần.
Vì cô dứt khoát thành thật khai báo.
Phương Sâm thẳng về phía , giọng điệu chút cảm xúc nào: “Cô bảo em rời xa , và còn lấy chuyện gia đình để ?”
“Cô cho ?” Tô Ngọc tưởng Lý Yểu Yểu sẽ .
“Không.”
Tô Ngọc nghi hoặc hỏi: “Vậy ?”
“Anh đoán.”
Tô Ngọc đầu nheo mắt : “Trông khá hiểu cô đấy nhỉ, đoán chuẩn ?”
Phương Sâm : “Em đội cái mũ to đùng lên đầu , đội nổi . Chuyện mà chút đầu óc là đoán mà, ? Chồng em đây ngốc, đầu óc, suy nghĩ.”
“Em nghĩ cô tìm em sẽ như .”
Phương Sâm liếc cô một cái, thờ ơ : “Em nghĩ đến thì là bình thường ?”
Lời vẻ ý gây chiến.
Tô Ngọc trừng mắt : “Anh chê em ngốc ?”
Phương Sâm khựng , giải thích: “Không, ý là đầu óc em nghĩ đến thôi, nên nghĩ đến những chuyện đó cũng bình thường, dù cũng quan trọng bằng .”
Ha, tin mới lạ, đồ hỗn đản to xác, xa lắm.
Phương Sâm tiếp tục : “Chuyện công ty bên sẽ xử lý thỏa, chuyện của bố cũng sẽ xử lý thỏa. Anh vẫn câu đó, em gì thì , trời sập cũng đỡ cho em, em cần bận tâm bất cứ điều gì.”
Phương Sâm: “Anh bây giờ chỉ một mục tiêu, là phục vụ cô chủ cho , phục vụ cho cô chủ vui vẻ thoải mái là .”
“Phục vụ xong thì ?” Tô Ngọc hỏi .
“Phục vụ em thì vui .”
Tô Ngọc:…
Hai cứ thế trò chuyện vu vơ, đến cửa siêu thị lúc nào .
Lần Phương Sâm thật sự mê mẩn há cảo đông lạnh , tiện lợi nhanh chóng mà ngon, mỗi loại lấy hai túi.
Tô Ngọc bĩu môi: “Thôi , mà cứ mua thế , nhà em mua thêm một tủ đông chuyên dụng để đựng nó đấy.”
Phương Sâm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, như thể thật sự cân nhắc đề nghị của Tô Ngọc: “Cũng , về mua luôn.”
Tô Ngọc:…
Tô Ngọc xe đẩy đầy há cảo đông lạnh , cảm thấy khác là đến mua sắm, còn hai họ thì đến siêu thị nhập hàng, nhập hàng há cảo đông lạnh.
Ngày hôm , chiếc tủ đông lớn quả nhiên yên vị trong căn hộ của Tô Ngọc.
Tô Ngọc:…
Thật sự phát điên.
Cô gọi điện thoại cho Phương Sâm, "mất lý trí", hỏi: “Ăn há cảo mãi sẽ phát điên mất.”
Đây là định để cô từ nay về ám ảnh tâm lý với há cảo .
Thế nhưng Phương Sâm vội vàng : “Không , mua đủ loại hương vị mà, ăn đổi vị. Hơn nữa, em thấy ngon lắm ?”
Khi đó cô nên khuyến khích bếp.
Quan trọng là cô khen với ý là mong tiến bộ, chứ dừng chân tại chỗ, một trở con đường luộc há cảo chứ!