Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Tiêu cô nương, ngươi cố chấp  gì?” Có  khuyên bảo: “Gả cho Vương lão gia là phúc khí   của ngươi, hưởng vinh hoa phú quý  hết.”
“ , ngươi xem, Vương lão gia cho cha ngươi bao nhiêu tiền.” 
Nga
Tên còn  cũng : “Cuộc sống   của nhà các ngươi  còn ai  thể  hơn, cần gì   chứ.”
“Nhanh bái đường , nhân lúc giờ lành,  động phòng   chừng còn  khả năng  tiểu công tử!”
“Ôi chao, điều    khả năng!”
Ngươi một lời  một lời, tất cả đều đang thuyết phục cô nương ở , dường như chuyện nàng  gả  đây chính là một niềm vui lớn từ  trời rớt xuống, rớt   đầu nàng .
“Được ,  .” 
Vương lão gia mở miệng ngăn   : “Nguyệt Nhi là  hiểu chuyện.”
“Nào, đừng  nữa, bái đường cùng lão gia.”
Cô nương  tiếp tục lắc đầu.
Mặt mày Vương lão gia xụ xuống, đưa mắt  hiệu cho hai gã to con, cô nương  nháy mắt  giữ đầu, dập xuống đất.
Ba cái khấu đầu, dập đến khi   xung quanh cất tiếng hoan hô ngập trời, dập đến mức hai mắt cô nương  mất  thần trí.
Trước khi cô nương   đè đầu, Khanh Linh     ngoài, bấy giờ  đột nhiên phát hiện bản   thể nhúc nhích , ngay cả lời cũng  thể .
Giống như đây mới là trạng thái đồng cảm, nàng hẳn là  nhúc nhích  mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/112.html.]
Nàng chỉ  thể trơ mắt   cô nương     đè xuống dập đầu.
Đợi cô nương   đưa  động phòng , Khanh Linh mới  thể động đậy, nàng  sang Cố Vọng , chỉ thấy lúc   giống như là đang thất thần.
Cô khẽ đẩy : “Cố Vọng.”
Cố Vọng khép mắt : “Hửm?”
Khanh Linh: “Ngươi đang suy nghĩ gì ?”
Nàng  càng  hỏi rằng: Sao ngươi cứ luôn thất thần như thế.
Cố Vọng khẽ  một tiếng, đưa mắt  hỉ đường trống rỗng,  chút hờ hững : “Nghĩ đến lúc  bái đường với nương tử, hẳn là  hơn bọn họ một chút.”
Khanh Linh: “?”
Màu mắt Cố Vọng thoáng  đổi, biểu cảm  mặt  thả lỏng, giống như cuối cùng cũng  hồn , lười biếng : “Chắc lúc đó nương tử gấp  chờ kịp  bái thiên địa đúng ?”
Khanh Linh dường như  thể đoán   tiếp theo    gì.
Cố Vọng  khẽ: “Suy cho cùng, nương tử nhà  là  thích chủ động mà.”
Quả nhiên!
Trong lòng Khanh Linh  chút gợn sóng, thậm chí còn  mở đầu óc của    xem trong đó  gì,  tư duy   thể nhảy vọt  như .
…
Tác giả  lời  : A Linh  mở   thấy khá sốc, a Vọng  mà   não! :)))