Tân nương tử bày  tư thế chuẩn  dập đầu, Khanh Linh  từng chứng kiến cảnh dập đầu lúc nãy, vội vàng vươn tay nhấc cái trán của nàng  lên.
Nàng nhàn nhạt , lúc  chuyện cũng  quan tâm đến suy nghĩ của cô nương : “Có chuyện gì cứ từ từ , dập đầu  cô sẽ giảm thọ mất.”
Nàng là Quỷ chủ, dập đầu với quỷ   sẽ giảm thọ .
Cô nương  ngờ động tác của   cản ,  điều vẫn  lóc : “Cầu xin hai vị,   thể gả cho cái tên súc sinh  !”
Khanh Linh kinh ngạc: “Súc sinh? Ngươi là  Vương lão gia?”
Cô nương tuyệt vọng đến mức cả  đều phát run: “Là ,  chính là súc sinh, mười bảy  vợ  của   một ai còn sống sót.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày.
Cố Vọng  bên  uống ngụm , như thể  tới đoạn hứng thú: “Nói chi tiết  một chút.”
“Những nữ tử mà   trúng sẽ  cưỡng ép mang tới đây, nhưng  sống  lâu, đều   tra tấn đến ch.ế.t.” 
Cô nương nhắm chặt hai mắt, thanh âm  đến nghẹn ngào, “Nếu  vui vẻ, sẽ ban cho chút ân huệ, nếu  vui vẻ,   gả  đây sẽ sống  bằng ch.ế.t, cho dù ch.ế.t cũng là thương tích đầy .”
“Ta tên là Tiêu Nguyệt.” 
Trong lúc nhớ , vị tân nương tử   chuyện  chút đứt quãng: “Trước đó vài ngày  cùng phụ  tới Hoài Thành buôn bán,  ngờ     trúng,  cho  trói  , huỷ hoại  thể , giam cầm  nửa tháng.Thủ đoạn của   tàn nhẫn.Sau khi trở về,    giường gần một tháng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/115.html.]
“Sau ,  kêu  tặng bạc cho cha .” 
Tiêu Nguyệt dừng một chút, “Cha   nhận, bọn họ liền đem cha  đang sống sờ sờ đánh đến ch.ế.t,  đó trói  , bắt thành  với .”
Tiêu Nguyệt  chút điên cuồng: “Súc sinh! Không,  ngay cả súc sinh cũng  bằng!”
Giọng  quá lớn, Khanh Linh  nhích về phía ,  về phía Cố Vọng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Cố Vọng nhẹ nhàng : “Nương tử cứ  chủ là .”
“·······”
Thế là Khanh Linh  hỏi Tiêu Nguyệt đang quỳ  mặt đất: “Ngươi  chúng   gì?”
“Xin hai vị rủ lòng cứu giúp !” Tiêu Nguyệt   dập đầu, nhưng Khanh Linh  cho nàng  cơ hội đó, nàng  đành  ngửa mặt lên, “Ta nhất định sẽ  trâu  ngựa cho hai vị!”
Khanh Linh lắc đầu: “Ngươi  đừng nóng vội.”
Nga
Nàng nhếch môi: “Ngươi khả năng là   chúng  tới đây để  gì.”
Nghe thấy lời , Cố Vọng đặt chén  xuống.
Hắn giương mắt, đầu ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, chờ nàng  hết lời.
Tiêu Nguyệt  chút sửng sốt, thuận thế hỏi: “Tới  gì?