Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong phòng tân hôn ở phía bên , bầu  khí  vẻ nặng nề.
Tiêu Nguyệt  dìu  dậy  lên  giường, nhưng vẫn   ai tháo dây thừng   nàng  .
Tất cả đều giữ  một chút lòng cảnh giác, đây là ảo cảnh,  thể tùy tiện tin tưởng  ở bên trong.
Cổ Vũ Yên  xong lời của Tiêu Nguyệt , lông mày nhíu  thật sâu: “Ngươi  là những tiểu   đây của ông  đều sống   bao lâu đúng ?”
“ .” Tiêu Nguyệt co rúm ở  giường: “Bây giờ ở quý phủ  chỉ còn một  .”
Nàng  tuyệt vọng la lên: “Van xin các , các  mau cứu  ,  thật sự   ch.ế.t!”
Lâm Ngân Chi đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng  ch.ế.t  đúng ?”
Tiêu Nguyệt thoáng sửng sốt.
Tống Đoan cũng nhanh chóng  phản ứng ,  chằm chằm  nàng : “Ngươi cũng  ch.ế.t , cho nên ngươi mới  trả thù bọn họ,  đúng ?”
Tiêu Nguyệt đột nhiên trở nên kích động: “Không !”
Nga
“Ta  hề   hại bọn họ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/119.html.]
Nàng  đang  trói còn giãy giụa  dậy,    ma sát tạo  miệng vết thương.
“Tiêu cô nương  cần  sốt ruột.” Cổ Vũ Yên vỗ về nàng : “Chúng  chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Lâm Ngân Chi  đấy,  xa  gần, từ đầu đến cuối đều  tới gần một bước: “Ảo cảnh  chính là của ngươi đúng ?”
Tiêu Nguyệt  trả lời.
Trong con ngươi đen láy của Lâm Ngân Chi  hề  cảm xúc, chỉ hỏi một câu như , tầm mắt lập tức dừng    nàng , cảm giác tràn đầy áp bách.
Hồi lâu , Tiêu Nguyệt mới mở miệng đáp: “Là của .”
“     trả thù bọn họ.” Tiêu Nguyệt rũ đầu xuống, nghiêm nghị : “Mười chín năm ,  ôm hận ch.ế.t ở trong phủ, do chấp niệm quá nặng nên chỉ  thể liên tục lượn lờ ở chỗ .”
“Ta chịu đủ .” Giọng Tiêu Nguyệt run rẩy: “Bị vây ở chỗ  mười chín năm, mỗi thời mỗi khắc đều là giày vò, nhưng    ai cứu   ngoài . Ta chỉ  thể ngày qua ngày tái diễn   thời gian  khiến cho  sống  bằng ch.ế.t .”
“Về ,  một  xuất hiện.” Nàng  ngước mắt lên, vẻ mặt nháy mắt thả lỏng: “Hắn  với , nếu như ở trong ảo cảnh    cứu   thì  sẽ  thể  khỏi cái xó xỉnh .”
Tống Đoan lập tức hỏi: “Người đó là ai?”
“Không ,   thấy rõ mặt của .” Tiêu Nguyệt lắc đầu, “  là  duy nhất  thể  thấy  .”
Lâm Ngân Chi: “Nếu  cứu  ngươi thì ?”