“Không.” Tiêu Nguyệt yếu ớt ngăn Tô gia nương tử : “Để cho   đứa nhỏ một chút.”
Tô gia nương tử ôm đứa nhỏ qua, Tiêu Nguyệt gối lên củi gỗ,  đứa nhỏ   thậm chí còn   rửa ráy sạch sẽ, khẽ mỉm ,  đó nặng nề ngủ  .
Tô gia nương tử ôm đứa nhỏ  một hồi,  đó nhẹ tay nhẹ chân ôm đứa nhỏ  khỏi phòng chứa củi.Đêm khuya   mấy ai, Tô gia nương tử  qua bảy cua quẹo tám lối rẽ tới một góc tường, nơi   đào một cái lỗ chó,   đang  ở đó.
Khanh Linh: “…”
Khó trách  Cố Vọng  thấy , thì  là ở chỗ  chờ.
Khanh Linh thông qua    thấy bóng dáng của Cố Vọng, còn  cái gì cũng   .
“Mau, ôm về nhà .” Tô gia nương tử sốt ruột : “Là con trai!”
Tô thư sinh liên tục xoa xoa tay,   lập tức vui vẻ  mặt: “Con trai ngoan, con trai ngoan!”
Hắn cúi  nhặt một cái bọc giống y như đúc  mặt đất lên, đưa qua: “Cầm chắc.”
Sau đó  đón lấy đứa nhỏ trong tay,  theo cái lỗ chó  chui  ngoài.
Tô gia nương tử liếc mắt  xung quanh một lượt, cuối cùng  trở  phòng chứa củi, cẩn thận đóng cửa , tiếp theo đặt cái bọc ở bên cạnh Tiêu Nguyệt, trông chừng Tiêu Nguyệt tỉnh .
Tiêu Nguyệt tỉnh  lập tức   xem đứa nhỏ của .
 trong nháy mắt khi nàng  ôm đứa nhỏ lên, biểu cảm lập tức cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/122.html.]
Tô gia nương tử tiếc hận : “Thập Bát di nương, ngươi đây là sinh non, mấy ngày nay đứa nhỏ của ngươi…”
Tô gia nương tử   hết những lời phía , đến điểm là dừng,   đó  : “Đứa nhỏ  sống qua một canh giờ.”
Nga
“Sẽ , sẽ  .” Tiêu Nguyệt ôm chặt lấy đứa nhỏ: “Sẽ  .”
Đây là trụ cột tinh thần duy nhất mấy ngày nay của nàng ,   đứa nhỏ, cả  nàng  giống như điên dại.
“Sao con của   bỏ  mà .” Tiêu Nguyệt  lên: “Chắc chắn là ngươi đang gạt !”
Tô gia nương tử lập tức đỡ lấy nàng : “Thập Bát di nương,  thể của ngươi còn  khỏe hẳn,  cẩn thận chứ!”
Khanh Linh im lặng  một màn .
Bỗng nhiên, hình ảnh   đổi.
Là Vương lão gia tới đây, ông  đẩy cửa kho củi , vẻ mặt giận dữ: “Đứa nhỏ  còn nữa ? Đừng  là ngươi sinh non đấy nhé!”
Quản gia ở bên cạnh : “Lão gia, ngày đó ngài động phòng với Thập Cửu di nương, chúng    qua gọi, ngài  là  cho phép  phiền.”
Vương lão gia đánh cho   một cái tát, mặt mày lập tức xám xịt , ánh mắt nheo   tới   Tiêu Nguyệt, đá một cước: “Đồ vô dụng!”
“Nếu như đứa nhỏ   còn,  thì ngươi cũng  còn tác dụng gì nữa!”
Tiêu Nguyệt  hề  phản ứng.
Nàng  vẫn ôm khư khư cái bọc , hai mắt xuất thần, vốn dĩ sinh đứa nhỏ xong nàng   kiệt sức, lúc    khác gì  ch.ế.t.