Cố Vọng  xong,    thấy đều trở nên trầm mặc.
Khanh Linh bám lấy cái đĩa,  chút kinh ngạc.
Không chỉ  nàng mà còn  Cổ Vũ Yên, vì thế hai  bọn nàng cũng  lên tiếng.
Cổ Vũ Yên  những ân oán   của Lâm Ngân Chi và Cố Vọng,  tin Cố Vọng thật sự  thể khiến Lâm Ngân Chi tỉnh .
Mà Khanh Linh  , rõ ràng Tỏa Hồn trận  là Cố Vọng cố ý giữ  để đối phó Lâm Ngân Chi.
Hận thù của  đối với Lâm Ngân Chi  hề giả,  vì     lời như .
 là  hỏi thì   , nàng lập tức hỏi: “Có thật ?”
Cố Vọng miễn cưỡng nở nụ : “Giả.”
Hắn  chút kiêng dè : “Hắn ch.ế.t là  nhất.”
Tất cả  : “...”
Chẳng  vì , Khanh Linh luôn  một loại cảm giác ‘Quả nhiên, đây mới là ’.
Tôn Ly nhất thời cũng   nên lời,  chút nóng nảy : “Cố Vọng, việc    là trò đùa, Lâm  chờ  .”
Một bên là Cố Vọng, một bên là Lâm .
 là một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã.
Khanh Linh ngước mắt lên, Cố Vọng dường như đối với chuyện   chút để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/148.html.]
Đối với  mà ,  lẽ  khác ở ngay  mặt  gọi  là ác quỷ,  cũng sẽ   gì, ngược  còn  cao hứng.
Cố Vọng giương mắt,  về phía Cổ Vũ Yên: “Ta dám cứu, các ngươi dám để cho  cứu ?”
Lời    tai   chút mùi vị khiêu khích.
Cổ Vũ Yên trầm giọng : “Ngươi  cho  một lý do.”
Nàng  xác thực là  cho rằng Cố Vọng sẽ  bụng mà cứu sư  như .
Mỗi   cùng sư  đánh  đều giống như  mạng của đối phương, bây giờ sư  thành  như ,  thật sự sẽ  lợi dụng lúc  khác gặp khó khăn đấy chứ?
“Không  lý do gì cả.” Cố Vọng thu hồi tầm mắt, “Thích thì tin,  thích thì thôi.”
Mọi : “...”
Rất tốt,  hổ là Cố Vọng.
Cổ Vũ Yên hít sâu một , dùng sức nắm chặt kiếm   lời nào.
Khanh Linh  thấy Cổ Vũ Yên giãy dụa, đại khái  thể đoán   một chút.
Chuyện giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng,  lẽ Cổ Vũ Yên cũng  là  bình thường, bởi vì nàng  rõ ràng cũng    vấn đề giữa hai  , điều  khiến cho nàng     thể đưa  phán đoán.
Nga
Nàng   tin Cố Vọng, nhưng   thể  thừa nhận rằng, dường như Cố Vọng thật sự  Lâm Ngân Chi vì  vẫn  tỉnh .
“Bỏ .” Cổ Vũ Yên như  hạ quyết tâm, “Tôn Ly, chúng  lập tức khởi hành, đến Nam Sở môn.”
Tôn Ly theo dõi qua  giữa Cố Vọng và Cổ Vũ Yên: “      thể  cho Lâm  tỉnh ...”
Cổ Vũ Yên khẽ lắc đầu: “Đi thôi.”