Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chỉ là ngại phiền toái thôi.
Khanh Linh cảm thấy nếu như Cố Vọng    lời  thì độ tin cậy  khả năng  cao, nhưng Tống Đoan    , còn hăng hái  Cố Vọng  .
Khanh Linh  mở miệng ngăn cản, như  cũng , để cho Cố Vọng ở  mặt bọn họ tăng độ thiện cảm hơn.
Hai   theo Tống Đoan đảo tới đảo lui, vòng qua  ít hành lang cuối cùng mới  tới viện tử của Lâm Ngân Chi.
Trong phòng ngược    mấy ai, Cổ Vũ Yên và Tôn Ly  từng gặp mặt  đó, còn  một nam tử trung niên,   mặc cẩm bào màu xanh, phục sức bên hông khiêm tốn nhưng   mất  vẻ hoa lệ, hào phóng nhưng  khéo léo.
Tướng mạo  sơ qua  vẻ đoan chính nhã nhặn, giữa chân mày  mấy phần tương tự như Tống Đoan,  lẽ đây là phụ  của Tống Đoan.
Lúc Tống môn chủ  thấy  tới cũng nhất thời sửng sốt.
Nga
Phải  là Tống môn chủ và Vô Trần Sơn    ít giao tình, cho tới nay Vô Khuynh trưởng lão  cầm   ít linh đan diệu dược của Nam Sở Môn, cũng là vì Cố Vọng.
Khi đó Nhân Giới đại loạn, Ma Tu thừa cơ  trộn  hoàng cung, Phật Môn và Tiên Môn đành   tay, cũng chính khi đó  cứu  Cố Vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/164.html.]
Lúc Cố Vọng  mới  Vô Trần Sơn  thương  nặng, Vô Khuynh trưởng lão  : “Trên  đứa nhỏ   huyết mạch của Ma Tộc,  là con của thiếu chủ Ma Tộc, nếu như  ngăn chặn, sợ là   sẽ  họa lớn.”
Đây quả thật   chuyện nhỏ, Tống môn chủ ở  Vô Trần Sơn đợi mấy ngày, cũng là vì  cứu đứa nhỏ  bước chân  Quỷ Môn Quan  trở về.
Cố Vọng hôn mê mấy ngày, lúc tỉnh   khiến cho tất cả   đều  ngạc nhiên.
Chưa  đến việc  thực sự là con cái của hoàng thất, mặc dù đối diện với sự thật nước mất nhà tan,  vẫn bình tĩnh  hề sợ hãi.
Vô Khuynh trưởng lão cố ý  nhận   đồ , để cho  xuống tóc bước  cửa Phật, quên  quá khứ, tĩnh tâm tu hành.
Song lúc  Cố Vọng chỉ khấu đầu ba cái thật mạnh với Vô Khuynh trưởng lão,  tiếp nhận  sư phụ  nhưng  đồng ý bước  cửa Phật.
Một đứa trẻ nho nhỏ, quỳ gối ở  Điện Bảo Hoa bình tĩnh : “Đa tạ sư phụ, nhưng con tỉnh  từ trong núi thây biển m.á.u,    m.á.u ô nhiễm,  dám  bẩn nơi Phật Môn thanh tịnh.”
Trong từng câu chữ lộ  một sự trầm   phù hợp với lứa tuổi của .