Quỷ khí lập tức phân ́n, mở rộng  các hướng.
Cố Vọng vỗ tay khen ngợi, cười nói: “May là nhờ có A Linh.”
Khanh Linh vui vẻ tiếp nhận: “Đừng khách sáo.”
Như là nhớ  điều gì đó, Khanh Linh lại tìm  một miếng ngọc truyền âm khác.
Cố Vọng nheo mắt nhìn động ́c của nàng.
Tiểu Quỷ Chủ nhẹ nhàng ấn lên phía  ngọc truyền âm, bên  nhanh chóng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Khanh Linh?”
Đường cong nơi khóe miệng của Cố Vọng  thu lại, hắn nghiêng đầu, con ngươi đen  hề chớp nhìn nàng.
Khanh Linh hỏi: “Tống Đoan, Cổ Vũ Yên và ngươi ở chung một chỗ đúng ?”
“Không có ở đây.” Tống Đoan nhanh chóng trả lời: “Nàng  nói lo lắng cho Lâm , nói muốn  tìm các người, vẫn  tìm được ?”
“Chưa.” Khanh Linh ngước mắt, chống lại ánh nhìn của Cố Vọng, hỏi tiếp: “ mà ̣a hình Đinh U Trạch phức ̣p như , có phải nàng  đã bị lạc đường rồi ?”
“Không .” Tống Đoan cực kỳ quả quyết: “Nàng  nói nàng  có ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong, có thể tìm được người cùng môn phái, chắc là sẽ nhanh tìm tới thôi.Trời sắp tối rồi, các ngươi mau  lại .”
Khanh Linh: “Ừ.”
Nàng buông ngọc truyền âm , khẽ nhíu mày: “Nàng  đang nói dối.”
Cố Vọng thu mắt, ừ một tiếng, nhìn sơ có vẻ  được vui cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/199.html.]
Khanh Linh   yên tâm, bây giờ trùng hợp đang ở Đinh U Trạch,  biết Cổ Vũ Yên có liên quan gì tới kịch bản sắp xảy   ?
Lúc này, quỷ khí mà nàng thả  đã có  về.
Khanh Linh  hồn: “Tìm được rồi, chúng  có  ?”
Cố Vọng gật đầu.
Khanh Linh lập tức đổi hướng, vừa  vừa  quên dặn dò: “Ngươi cẩn thận mọi chuyện.”
Cố Vọng cong môi: “Thật sự lo lắng cho  à.”
Khanh Linh nghi ngờ: “Ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi.”
“Thật ?” Giọng điệu Cố Vọng hờ hững, thoạt nhìn  mấy bận tâm, chỉ là khẽ liếc mắt nhìn miếng ngọc truyền âm ở trong tay nàng: “Nhìn  , A Linh sắp trở thành  thu thập ngọc truyền âm rồi cơ đấy.”
Khanh Linh: “?”
Sao nàng  có chút âm dương quái khí thế nhỉ.
Khanh Linh cúi đầu nhìn ngọc truyền âm của Nam Sở Môn ở trong tay mình, chớp mắt mấy cái: “Cái này là lần trước lúc Tống Đoan mượn Tiểu Kim Uyên đã đưa cho ,  phải ngươi cũng có mặt ở đó ?”
Cố Vọng dừng một chút, ấn đường  nhíu , dời tầm mắt : “Không nhớ rõ.”
“Lâm Ngân Chi  đưa ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi ngược lại nhớ rất rõ.” Khan Linh nhỏ giọng nói: “Đưa ở ngay trước mặt ngươi thì ngươi ngược lại  nhớ.”
Cố Vọng  được nàng nhỏ giọng oán giận, bèn mỉm cười, đưa tay nâng cằm nàng xoay về phía mình, trong con ngươi lạnh lùng xen lẫn ý cười trêu tức đánh giá nàng: “Ngạc nhiên thật, A Linh vậy mà cũng biết hờn dỗi.”
Nga
Khanh Linh né khỏi tay hắn, vuốt vuốt cằm mình: “Ta cũng là người.”