Khanh Linh  rõ mạt  mà nàng biết có phải là cái thứ ở trong miệng Cố Vọng  , nhưng  mặt  tràn đầy tức giận như , giống như cái tên mạt trà này đã làm  chuyện lớn thương thiên hại lí gì đó, nàng   xác ̣nh được.
“Mạt ?” Nàng  phản ứng lại, mờ mịt thăm dò hỏi: “Mạt trà mà ngươi nói là loại mạt trà nào?”
Cố Vọng khẽ cười: “Ý của ngươi là…  chỉ có một.”
Lời nói của hai người giống như  ở cùng một thế giới.
Khanh Linh ngẫm nghĩ, nói một cách chi tiết: “Ta  biết cái mà ngươi nói là cái nào, nhưng mạt trà mà  biết, có lẽ là một loại đồ ăn…”
Cố Vọng híp mắt, như là muốn xác ̣nh lại, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh cảm thấy, nếu như là thứ mà nàng nhìn thấy ở trong ảo cảnh, vậy hẳn là thứ gì đó có vị matcha, có khả năng rất lớn là bánh ngọt: “Chắc là như vậy.”
Nàng vừa nói xong, lại phát hiện vẻ mặt của Cố Vọng càng khó coi hơn, lúc trắng lúc xanh.
Ánh mắt Cố Vọng khóa chặt lấy nàng, ngoài cười nhưng trong  cười: “Cho nên ngươi nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một miếng, là bởi vì trong ảo giác thấy mình được ăn?”
Nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một miếng…
Nga
Hình như  có chỗ cho các giả định, nàng chắc chắn là đã nhìn thấy bánh ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/211.html.]
Chuyện này có chút mất mặt, Khanh Linh  ngượng ngùng rũ mắt nhìn xuống, sờ lên lỗ tai nho nhỏ của , gật đầu: “Ừ.”
Cố Vọng lại càng tức hơn, cũng  biết hắn tức giận là bởi vì bản   bằng đồ ăn  là đang tức giận vì bản  tự nhiên chẳng hiểu   lại tức giận.
Không khí  hiểu  lại đột nhiên yên tĩnh, Khanh Linh cũng  biết hắn đang tức cái gì, cho nên cũng  mở miệng.
May mà có Tống Đoan ở đằng xa hô lên, đánh vỡ tình huống ngượng ngùng quái gở này: “Lâm , Vũ Yên cô nương tỉnh rồi!”
Hắn nhìn hai người ở đằng xa, trong lòng buồn bực,  Lâm Ngân Chi lại có thể phóng túng mặc kệ sư muội  thiết của mình, chạy đến bên cạnh kề tai nói nhỏ với Khanh Linh như vậy.
Cố Vọng tiết chế nét mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng  người,  qua chỗ của hai người .
Cổ Vũ Yên đã đứng lên, quanh người nàng  ướt đẫm, đành phải dùng đạo thuật Tịnh Thân làm khô quần áo.
Nhìn thấy dáng vẻ  vui  giận của sư , trong lòng nàng   bối rối.
Tống Đoan còn đang băn khoăn về cái Phật ấn ở cửa hang , hỏi: “Sao chỗ này lại có Phật ấn của Vô Trần Sơn nhỉ?”
Cố Vọng lấy  viên Phật châu vừa cầm được từ chỗ Khanh Linh: “Chắc là do cái này.”
“Cái này  phải là của Cố Vọng ?” Tống Đoan biết linh khí của Cố Vọng chính là chuỗi Phật châu ở  tay hắn, viên Phật châu này và thứ  giống y như đúc.