Trước đó Cố Vọng có nói cái gì mà “ cho cô tới”, mấy lời này là làm  nói  được?
Khanh Linh lập tức tiến lên, quỷ khí trong tay nháy mắt bao lấy Cố Vọng, nàng ̣nh thử kéo hắn  khỏi mặt nước.
 cho dù nàng có  tới kéo cách nào, Cố Vọng vẫn cứ ở yên ̣i chỗ  nhúc nhích.
Lúc này nàng mới chú ý tới, những xích sắt tay thô to này  một số đang ở trong nước, tất cả đều dùng để trói chặt hắn.
Giọng điệu Khanh Linh run rẩy: “Vì  bọn họ phải làm như vậy?”
“Ch.ế.t rồi hồi sinh.” Thanh Tả nhìn người bên trong Hắc Thủy Trì, đáy mắt màu mực kìm nén,  chút cảm xúc nói: “Thiếu chủ muốn ngài ấy làm vua của Ma Giới, vậy thì phải ngài ấy  tẩy  những thứ bẩn thỉu ở Vô Trần Sơn.”
Đối với người của Ma Giới mà nói, Phật môn ở Vô Trần Sơn chính là những thứ bẩn thỉu.
“Các ngươi là dồn hắn vào chỗ ch.ế.t.” Lúc Khanh Linh buông  những lời này, người đã giẫm lên xiềng xích phía  mặt nước , quỷ khí nâng nàng lên, dừng ở trước mặt Cố Vọng.
Khanh Linh cúi người, nhỏ giọng gọi: “Cố Vọng.”
Cố Vọng vẫn cúi thấp đầu, có gọi cũng  tỉnh.
Khanh Linh  nhíu mày, thò tay  chạm nhẹ vào cổ của hắn.
Nga
Mạch đập đều đặn, rất suy yếu nhưng vẫn còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/239.html.]
Khanh Linh hỏi: “Hắn bị  vậy?”
“Đây là Xích Trói Hồn.” Thanh Tả đáp: “Hồn phách bị trói buộc, đương nhiên  thể tỉnh lại.”
Khanh Linh  vậy, lập tức giơ thẳng tay lên muốn chặt đứt cái thứ gọi là Xích Trói Hồn này, nhưng cho dù nàng có dùng sức   thì Xích Trói Hồn này vẫn vững vàng bất động, ngay cả một chút vết nứt cũng  có.
Thanh Tả nhìn động ́c của nàng, mở miệng nhắc nhở: “Nó được ma khí ngàn vạn năm của Tam Giới Sơn luyện chế,  có thể dễ dàng phá hủy như vậy được?”
Khanh Linh hỏi: “Vậy thì phải làm ?”
Thanh Tả nhìn cô: “Xích Trói Hồn này, tên như ý nghĩa, có thể trói buộc hồn phách.”
Hắn  giống như đang cười: “Đương nhiên là phải đợi hồn phách của ngài ấy hoàn toàn bị đánh nát thì Xích Trói Hồn mới có thể mất  hiệu quả.”
Khanh Linh bỗng nhiên  đầu: “Đánh nát?”
Thanh Tả nghiêng đầu, giẫm lên Hắc Thủy Trì  lên phía trước, giống như đang  ở  đất bằng, cuối cùng dừng lại trước mặt Khanh Linh, khụy một gối ngồi xổm xuống: “Đúng vậy, đánh nát.”
Hắn  hỏi: “Cô nương đoán xem, vì  bọn họ phải làm như vậy?”
“Ta  muốn biết.” Khanh Linh lắc đầu: “Bây giờ  chỉ muốn biết phải làm  mới cứu được hắn.”
“Ngược lại có một cách.” Thanh Tả ngước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xiềng xích: “Dùng hồn phách của một người khác ̣m thời  thế, hút  một phần lực lượng của Xích Trói Hồn là có thể giải thoát cho ngài ấy.”