Khanh Linh ừ một tiếng, tự mình  qua bên cạnh đứng, dẫn dắt quỷ khí tới, nhìn xem Lâm Ngân Chi hoặc kẻ gọi là Thiếu chủ này rốt cuộc khi nào mới tới.
Phản ứng thành thực này khiến người  càng tức giận hơn, nàng đúng là ngay cả lừa cũng khinh thường lừa người, cho dù lúc này đang rất nguy hiểm.
Nàng  bảo hắn xin lỗi, ngược lại dáng vẻ còn  thèm đếm xỉa tới, điều này khiến Cố Vọng có cảm giác như bản  đã hoàn toàn bị coi nhẹ.
Cố Vọng từng bước tiến tới gần nàng, cái bóng che phủ lên  nàng: “Sao  bảo  xin lỗi ngươi?”
Động ́c của Khanh Linh  dừng lại, quỷ khí ở đầu ngón tay cũng ́n : “Ngươi muốn xin lỗi  à?”
Nga
Cố Vọng mím môi dưới, cười lạnh nói: “Đã  cần, vậy thì ngươi tránh  làm gì?”
Khanh Linh dường như hiểu  gì đó, nàng thả tay xuống, ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: “Có phải ngươi cho rằng nếu ngươi làm sai chuyện gì, chỉ cần nói xin lỗi là xong đúng ?”
Không phải thế ?
Khanh Linh: “…”
“Hai chuyện này  liên quan đến .” Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng lộ vẻ nghiêm túc: “Ngươi hỏi  có cần xin lỗi  , vậy ngươi có biết lần này ngươi sai ở  ?”
Đây là câu hỏi gì vậy?
Chẳng phải ngươi tức giận thì sẽ khăng khăng đòi  xin lỗi ?
Chân mày Cố Vọng còn cau chặt hơn cả nàng, hắn  mất kiên nhẫn: “Không phải việc  đổi  phận  nói cho ngươi biết à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/255.html.]
Khanh Linh  nghiêng đầu, nhìn biểu cảm  giống như đang giả vờ  mặt hắn, lúc này nàng cuối cùng cũng phát hiện Cố Vọng  hiểu ý của nàng.
Nàng lắc đầu: “Không phải.”
Cố Vọng cảm thấy tâm tư người nọ quá khó đoán: “Thế thì là chuyện gì?”
Khanh Linh bắt gặp dáng vẻ này của hắn, đột nhiên bật cười.
Cố Vọng im lặng, đột nhiên ngước mắt nhưng  nhìn thấy ý cười  mặt nàng.
Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, bấy giờ mới nhìn thấy đôi mắt cong cong bên trong mặt nạ người sói , tựa như thứ duy nhất phát sáng ở trong bóng tối này, sạch sẽ hơn bất kỳ thứ gì.
“Cười cái gì?”
Khanh Linh hất tay hắn , ngửa đầu nhìn hắn: “Bây giờ đổi lại ngươi đoán xem  nghĩ gì?”
Cố Vọng bỗng giật mình.
Khanh Linh cảm thấy vui vẻ, kiểu như  cuối cùng cũng có ngày này: “Ngươi xem, nếu như   nói thì ngươi sẽ luôn suy đoán về , hơn nữa ngươi cũng  vui.”
“Cố Vọng, cho nên vì  ngươi lại cảm thấy  sẽ vui khi luôn bị ngươi bắt đoán già đoán non?”
Cố Vọng nheo mắt: “Ngươi đang dạy  đó à?”
Nhân lúc bây giờ còn nhiều thời gian, Khanh Linh cũng muốn nói chuyện rõ ̀ng với Cố Vọng.
Nàng vo hai luồng quỷ khí để qua một bên, tự ngồi xuống trước, lại đưa tay  hiệu cho hắn: “Ngồi .”