Bây giờ người này  ngăn nàng lại chứng tỏ nàng vẫn có thể nói tiếp.
“Hơn nữa, vừa rồi tự ngươi cũng hỏi, vì   lại  tức giận,  cần ngươi xin lỗi.” Giọng điệu nàng kèm theo một chút bất đắc dĩ: “Ngươi biết rõ làm như vậy  sẽ  vui nhưng ngươi vẫn làm, vậy ngươi hỏi  có cần xin lỗi   có ý nghĩa gì  chứ?”
Hỏi như vậy hệt như nàng mới là kẻ cố tình gây sự.
Sau một hồi lâu, Cố Vọng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Tiếng cười của hắn rất nhẹ, quanh quẩn lan tỏa ở dưới mặt đất an tĩnh này.
Khanh Linh cảm giác hắn cách mình gần hơn một chút, giọng nói cũng rất nhỏ: “Tiểu Quỷ Chủ,  rất tò mò, một nơi như Quỷ Giới  có thể  một người đáng yêu như ngươi vậy?”
Đơn thuần ngay thẳng, lại còn   sợ là gì.
Ngón trỏ của Cố Vọng nâng cằm nàng lên, nhìn  con ngươi  có tiêu điểm của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng gảy lông mi nàng.
Đổi lại là người khác nói  mấy lời kiểu này, Cố Vọng đã sớm nhấn đối phương vào trong Hắc Thủy Trì này, để cho kẻ đó  trời cao đất rộng.
 đây là Khanh Linh, quả thật hắn ngay từ đầu đã chú ý tới nàng.
Bởi vì sự xuất hiện của nàng, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu  đổi.
Cố Vọng  cảm thấy bản  làm gì  đúng, nhưng lại cảm thấy Tiểu Quỷ Chủ có thể làm cho mình vui vẻ, nói  cũng  khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm.
Vào lúc tâm trạng của hắn tốt, hắn vẫn có thể dỗ dành nàng được.
“Ngươi nói  sai.” Cố Vọng nhìn mi mắt run rẩy của nàng: “Là   đúng, là   lo ngại gì.”
Hắn cười hỏi: “Như vậy đủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/257.html.]
Khanh Linh  đầu sang chỗ khác, nhưng lại bị Cố Vọng xoay trở về, hắn nhỏ giọng nói: “Lúc nói chuyện phải nhìn người khác, đây là lễ phép cơ bản, rõ ̀ng  vẫn luôn nhìn ngươi  mà.”
Ngươi đó là đang lễ phép hả? Lễ phép mà còn nắm  ?
Sao bây giờ Cố vọng càng ngày càng thích động tay động chân với nàng vậy.
Những lời vừa nói ban nãy hình như đều là vô ích, Khanh Linh duỗi tay : “Ranh giới cuối cùng và xin lỗi mà  nói  phải dụng ý này.”
Cố Vọng nhìn đầu ngón tay của nàng, trong lòng đã biết nàng sẽ làm gì.
Chẳng biết vì , bây giờ hắn bỗng có cảm giác như muốn bẻ gãy đầu ngón tay này , để cho nàng dù có xúc động cũng  thể nhúc nhích được.
Ánh mắt hắn bắt đầu trở nên nguy hiểm, chậm ̃i hỏi: “Thế thì có dụng ý gì?”
Khanh Linh  hề  biết, còn tiếp tục nói: “Không phải để cho ngươi biết bao lâu  mới có thể rời , mà là hy vọng ngươi hiểu được chuyện gì là ranh giới cuối cùng của .”
“Cũng  cần ngươi phải nói xin lỗi.” Khanh Linh nói: “Mà là hy vọng  khi ngươi biết  sẽ rời , có thể  cân nhắc cảm nhận của  một chút.”
Nga
“Chứ  phải để ngươi biết rõ lại còn vi phạm.”
“Cho nên nếu ngươi cảm thấy nói xin lỗi xong sẽ   việc gì nữa, thì vẫn như lúc nãy,  cảm thấy cũng  cần thiết phải xin lỗi.” Khanh Linh chậm ̃i khép ngón tay của mình lại, khoảng cách bây giờ giống như chỉ cần khẽ động đậy là sẽ lập tức khép lại: “Ngươi là ngươi,  là ,  khi chúng  đánh cược xong, ai  đường nấy là được.”
Nàng vừa dứt lời, đầu ngón tay đã bị cảm giác lạnh như băng bao phủ chặt chẽ.
Cố Vọng bắt lấy tay nànv, trong giọng nói lộ  ý lạnh, gằn từng chữ một: “Ai  đường nấy?”
“Cho nên hiện ̣i  cần xin lỗi, đến lúc đó ngươi lại định im lặng rời   ?”
Khanh Linh: “.”
Cố Vọng nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu hung hăng cắn lên đầu ngón tay vốn còn có dấu răng một cái: “Ngươi dám.”.