Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cảm xúc ở đầu ngón tay rõ ̀ng, nhưng Khanh Linh lại  hề nhíu mày lấy một cái, thậm chí còn  rụt tay lại.
Cố Vọng cắn một ngụm, mùi máu tươi lan rộng khắp miệng, điều này khiến cho màu con ngươi của hắn càng thêm đậm, nhưng lúc ngước mắt lên  lại bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Khanh Linh.
Nàng chỉ thản nhiên nhìn hắn,  nói tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/258.html.]
Lực cắn  khỏi nhẹ  một chút, phiền muộn trong lòng Cố Vọng đã sắp sửa  đè nén được: “Không kêu đau à?”
Lúc này Khanh Linh mới thu tay về, nàng đeo mặt nạ lên, liếc mắt nhìn miệng vết thương  tay,  nói câu nào. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện trong lòng người này đang nghĩ sẽ lặng lẽ rời  vào một lúc nào đó, Cố Vọng  cảm giác lệ khí lan tràn đầy lòng đầy mắt. Hắn  thích nàng im lặng, cũng  thích trong mắt nàng  có mình. Trong mắt nàng lúc nào cũng trống rỗng, thứ gì cũng  thể lọt  đó, điều này khiến Cố Vọng càng nóng nảy hơn. Nắm tay đang siết chặt của hắn bỗng nhiên thả lỏng, cuối cùng cực kỳ thiếu kiên nhẫn “chậc” một tiếng. Khanh Linh thông qua khóe mắt liếc thấy hắn đang di chuyển. Cố Vọng vốn đang ngồi  quỷ khí, lúc này hắn đã đứng dậy  về phía trước, ngồi xổm xuống mặt đất, băng bó lại đầu ngón tay bị cắn của nàng. Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của hai người giao thoa với , nơi đầu ngón tay  đã có một chút độ ấm. Cố Vọng đang dùng linh khí bên trong cơ thể chữa thương cho nàng. “Ngươi đừng chọc  tức giận nữa.” Cố Vọng xoa miệng vết thương của nàng, giọng điệu  được tốt: “Bây giờ   có lý trí gì đáng , sẽ thật sự làm ngươi bị thương.” Hắn  khách khí chọc đầu ngón tay non mịn của nàng: “Là ngươi lúc nào cũng đòi  theo ,  có thể đổi ý được chứ?” 
Nga
Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngươi cũng đừng chọc cho  tức giận.” Nàng biết trạng thái bây giờ của Cố Vọng  thích hợp, nhưng nàng cũng  có thể nén giận mãi, động một chút lại  muốn gi.ế.t nàng, mấy lời kiểu này cho dù là ai cũng  thích . Cố Vọng thoáng khựng , cắn chặt răng nhẫn nhịn, cứng ngắc nặn  hai chữ: “Xin lỗi.” Khanh Linh  chút ngạc nhiên, nàng ngước mắt lên nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của hắn, nhịn  được bật cười: “Được rồi.” Nàng hào phóng nói: “Thấy ngươi bây giờ đang ở trong tình huống  được bình thường cho lắm, trước tiên  sẽ  so đo với ngươi.”
Cố Vọng  được tiếng cười này, sự cáu gắt bực bội kỳ lạ nơi lồng ngực mới ̉n  một chút, hắn đứng dậy xoa nhẹ đầu Tiểu Quỷ Chủ. Dọc đường  Khanh Linh vất vả bôn ba,  từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng nàng tạm gác sang một bên hiện tại mới thấy mệt mỏi,  lười biếng liếc nhìn hắn: “Ân?”