“Bị thương rồi ?” Tống Đoan lại  phải kẻ biết nhìn sắc mặt người khác,  vội vàng đón người qua: “Chúng  mau tìm một nơi…”
Cố Vọng tránh khỏi tay : “Không .”
Nga
Khanh Linh: “Không phải vừa rồi còn   vững đó ?”
Cố Vọng nhịn xuống, day ấn đường, nói: “Đó là vừa rồi.”
Tiểu Quỷ Chủ này bị  vậy, người khác thì muốn trèo lên người hắn, còn nàng thì luôn muốn đẩy hắn .
Tống Đoan lo lắng hỏi: “Ta là Y Tu, để  nhìn xem, ngươi thấy  khỏe ở chỗ nào, Cố   nên sợ thầy giấu bệnh.”
Ồ, Tống Đoan là Y Tu.
Chắc chắn là Tiểu Quỷ Chủ lo cho hắn rồi.
Nghĩ như vậy, chân mày đang nhíu chặt của Cố Vọng mới thả lỏng hơn một chút: “Không .”
Khanh Linh đánh giá hắn, nhìn vẻ mặt hắn thật sự  giống như có chuyện, thế nhưng Cố Vọng rất biết giả vờ, nên nàng ̣m thời  thể khẳng ̣nh, xác nhận lại lần nữa: “Ngươi   thật chứ?”
Cố Vọng nghiêng mắt nhìn biểu cảm lo lắng  mặt nàng, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, hắn cười khẽ xoa đầu nàng: “Không có việc gì, chỉ là cho ngươi thêm một cơ hội nhỏ.”
“ ngươi đã  biết quý trọng thì quên .”
Khanh Linh cạn lời: ngay cả lời cũng  nói rõ ̀ng được, vậy mà còn  .
 nếu Cố Vọng đã  nói thì nàng cũng sẽ  hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/277.html.]
Tống Đoan cũng   hiểu, có điều nghĩa  mặt chữ lại rất rõ ̀ng, Cố Vọng  cần thăm khám.
Mọi người về Nam Sở Môn trước, một là Cố Vọng mất tích ở Nam Sở Môn, hai là bởi vì chuyến  lần này bọn họ vốn là  lời của Tống môn chủ đến Đinh U Trạch.
Hiện ̣i mọi người đã  , đương nhiên vẫn cần phải đến trình với Tống môn chủ một tiếng.
Tống Đoan gọi xe ngựa của nhà bọn họ đến, băng qua trùng trùng điệp điệp thành Ma Giới cũng  ai dám ngăn cản, chắc là đã nhận được lệnh của Ma Chủ.
Khanh Linh và Cố Vọng ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa, nàng lặng lẽ mở cửa sổ xe, đưa mắt ngắm nhìn bên ngoài.
Thật là kỳ lạ, cho dù đang ngồi trong xe nàng vẫn cảm thấy đáy lòng như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch, nhịn  được sự tò mò về bên ngoài.
Cố Vọng dựa ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của nàng: “Cảm thấy hứng thú ?”
Khanh Linh thành thật gật đầu: “Không phải ngươi nói nơi này rất thú vị ?”
Sau khi nàng tới nơi này, cả ngày đều  suy nghĩ xem Cố Vọng muốn làm chuyện gì tiếp theo, thành  cũng   thảnh thơi.
Hôm đó ở  Ma Điêu nàng  thấy Cố Vọng nói ở đây có nhiều đồ ăn ngon, ngược   cảm thấy hứng thú, cũng  biết trước khi rời  có thể dạo chơi vài vòng .
Cố Vọng ngồi thẳng , nhướng mắt, bắt đầu tẩy não nàng: “Nếu như thấy hứng thú thì xuống dưới chơi .”
Khanh Linh lắc đầu, bày  vẻ mặt ‘ phải ngươi đang bệnh nặng đó ’: “Ngươi quên rồi ,  vừa mới đắc tội với Ma Chủ.”
Bây giờ nghênh ngang rời  coi như xong, còn nán lại liệu có bị ám sát   ?