Hắn nói xong lại duỗi ngón tay  móc vào ngón út của nàng, hờ hững  chút thành ý nói: “Nào, tới, ngoéo tay.”
Khanh Linh bị hắn bắt thả mấy lần, cảm thấy  khó hiểu,  vừa mới chớp mắt một cái mà tên này hình như lại  vui ?
Lòng của Cố Vọng như kim dưới đáy biển.
Kiểu ngoéo tay trò con nít này, kỳ thực cũng  tính là gì.
 đối với Khanh Linh thì  xem như một lời hứa hẹn, nàng là người đã hứa sẽ  dễ dàng đổi ý, nếu như về  có xảy  sai lầm gì, vậy rõ ̀ng là  phải lỗi của nàng.
Trên đường trở lại Nam Sở Môn Cố Vọng  hề nói chuyện, chỉ dựa vào  thành xe ngủ, cũng  trả lời ai.
Mọi người cùng   gặp Tống môn chủ.
Vẻ mặt Tống môn chủ rất khó coi, gần như là tức giận: “Trong môn có phản đồ, chuyện này  chắc chắn sẽ cho mọi người một sự công đạo.”
Vì vậy Khanh Linh mới biết được, thì  có người ở Nam Sở Môn làm nội ứng, cho nên Cố Vọng mới dễ dàng bị người ở Ma Giới đưa  như vậy.
Hơn nữa, rất có khả năng ̀ thuật ở trong người Cổ Vũ Yên trước đó cũng là do nội ứng này gây .
Nội ứng ở trong Nam Sở Môn ư? Sao nàng  từng  qua nhỉ.
Từ chỗ của Tống môn chủ  , Khanh Linh vừa  tới tiểu viện nghỉ ̣m vừa hỏi: “Ngươi có còn nhớ kẻ lúc ấy đưa ngươi  là ai ?”
Cố Vọng  ngước mắt: “Không nhớ.”
Khanh Linh: “Vậy  ngươi và Lâm Ngân Chi lại đột nhiên  về?”
Nga
Cố Vọng mỉm cười,  để ý nói: “Chẳng lẽ cảm nhận được nguy hiểm mà  ̣nh  về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/279.html.]
Hắn ý tứ sâu xa thở dài: “Chỉ là  chậm.”
“Tiểu Quỷ Chủ, ngươi thông minh như thế, có thể nghĩ giúp  được ? Rốt cuộc là ai có năng lực như vậy, có thể im lặng cấu kết với Ma Tộc, lựa lúc  tỉnh lại đưa  ?”
Khanh Linh cố gắng ngẫm lại. Trong kịch bản rõ ̀ng là Cố Vọng bị đưa  từ Đinh U Trạch, nhưng bây giờ người bị đưa  lại thành Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh  đau đầu: “Không biết.”
Cố Vọng gõ nhẹ lên ấn đường của cô: “Nhíu mày làm gì,  biết thì thôi.”
Hắn lười biếng nói: “ có lẽ người nọ sẽ biết,  còn giữ lại hậu thủ.”
Khanh Linh: “Ngươi đang nói Thanh Tả?”
“Ừm.”
Hai người cùng   vào bên trong tiểu viện, chợt nhìn đến một người đang ngồi xếp bằng trong đó.
Lúc này Khanh Linh mới nhớ , Cổ Vũ Yên có thu một tiểu đồ đệ, ở trong cùng một viện với bọn họ.
Tiểu thiếu niên  thấy tiếng động lập tức mở mắt, thấy trong viện bỗng dưng nhiều thêm hai người, hắn  chút sửng sốt rồi lập tức đứng dậy, hành lễ với Khanh Linh và Cố vọng: “Hai vị tiên trưởng.”
Đây là lần đầu tiên Khanh Linh    khác gọi mình như vậy.
Nàng còn  kịp lên tiếng đã  Cố vọng mở miệng hỏi: “Ngươi tên là Vô Kỳ đúng ?”
Hiếm thấy, lần đầu tiên Khanh Linh thấy Cố Vọng chủ động mở miệng hỏi thăm gì đó với người khác.
Vô Kỳ gật đầu.