Cố Vọng ung dung  tới, ngồi ở  băng ghế đá bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Ngươi đang làm gì ?”
Cho rằng mấy người này là đồng đạo với sư phụ, Vô Kỳ cũng trả lời, trong giọng nói có chứa mấy phần trong trẻo của thiếu niên: “Sư phụ nói hôm nay người có việc, dạy  một ít tâm pháp, bảo  ở đây ngồi thiền lĩnh ngộ.”
Cố Vọng khẽ gật đầu: “Lĩnh ngộ được ?”
Mặt mày Vô Kỳ  đỏ lên, dường như  được tốt cho lắm: “Chưa.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Bình thường thôi.”
Vô Kỳ nghi hoặc ngẩng đầu.
Khanh Linh cũng cho rằng Cố Vọng sẽ chỉ điểm cho người  một chút, lại  thấy câu tiếp theo hắn thốt : “Ngươi cho rằng ai cũng có thể tu tiên được ?”
Vệt đỏ ửng  mặt Vô Kỳ lập tức rút , hắn khẽ cắn môi.
Cố Vọng hệt như  nhìn thấy, trong giọng nói còn có chút đùa cợt: “Đã  có thiên phú thì  bằng về nhà đọc sách  thi công danh, nếu thực sự  được nữa thì buôn bán gì đó nho nhỏ, chớ nên mơ tưởng những thứ  hợp với mình.”
Hắn nói xong lập tức đứng dậy,  được hai bước lại  đầu, ném chút tiền lên  ghế: “Cái này cho ngươi, cầm  còn có thể làm chút vốn liếng.”
Cố Vọng cực kỳ  ưa  tên Vô Kỳ này.
Đây là lần đầu tiên Khanh Linh bắt gặp thái độ rõ ràng của hắn đối với  khác, nhưng hình như hắn và Vô Kỳ này cũng  có giao thoa gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/280.html.]
Có điều đúng là  kỳ lạ.
Ngày đó lúc mới tới Nam Sở Môn, phản ứng của Vô Kỳ thật sự là quá mức bình tĩnh,  giống như thái độ nên có của hài tử do hạ nhân bình thường nuôi lớn.
Khanh Linh ngước mắt, vừa vặn Vô Kỳ cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Ánh mắt hắn vô cùng sạch sẽ, trong mắt mang theo chút mờ mịt lẫn  cam lòng của thiếu niên, lúc này tựa như muốn có chút an ủi.
Khanh Linh dừng lại, thử nói: “Nếu như  đủ,  vẫn còn.”
Con ngươi Vô Kỳ nháy mắt tối xuống.
Khanh Linh im lặng thở dài, nói nhiều thêm một câu: “Con đường tu tiên rất xa xôi, cũng rất khó, làm một người bình thường, có cuộc sống bình thường có lẽ sẽ tốt hơn.”
Vô Kỳ lắc đầu, cố chấp nói: “Sư phụ nói  có thiên phú.”
Khanh Linh  nhẫn tâm nói cho hắn biết, sư phụ ngươi lúc ấy  được bình thường .
Nga
 Cố Vọng lại  đầu, tựa như ma quỷ lên tiếng: “Sư phụ ngươi bị Ma tu điều khiển tâm trí nên mới nói  mấy lời đó,  mà ngươi cũng tin.”
Vô Kỳ  mờ mịt: “Cái gì?”
Cố Vọng nhếch môi: “Không có gì.”
“A Linh,  thôi.”