Khanh Linh liếc nhìn Vô Kỳ rồi cất bước  theo Cố Vọng.
Chưa  được hai bước, người phía  đã lật đật chạy lên, nhét bạc mà Cố vọng đã cho hắn vào trong ngực Cố Vọng.
Cố Vọng  nhận, bạc  lập tức rơi xuống đất.
Ai cũng  thèm liếc nhìn đến một chút.
“Ta muốn  theo sư phụ cố gắng tu tập.” Vô Kỳ kiên cường nói: “Cũng trở thành kiểu người như tiên trưởng các ngài, người lợi hại nhất.”
Cố Vọng nhíu mày.
Vô Kỳ: “Cho nên tiên trưởng ngài nhìn cho kỹ,  nhất ̣nh sẽ vượt qua ngài.”
“Ồ.” Cố Vọng búng Phật châu , Phật châu bắn lên trán Vô Kỳ tạo  một dấu ấn màu đỏ: “Liên quan gì đến .”
Vô Kỳ bụm trán chạy , một  ngồi  băng ghế đá, thoạt nhìn y như nhập ̣nh.
Khanh Linh  người nhặt bạc lên đưa cho Cố Vọng: “Muốn đốt tiền cũng  nên đốt tiền như ngươi.”
Cố Vọng rũ mắt cười: “Sao hả, tiền của  ngươi cũng muốn quản à?”
Khanh Linh: “Nên tích cóp tiền thì hơn.”
Cho dù có tiền nàng cũng sẽ  loạn ném.
Cố Vọng vẫn  nhận lấy: “Một khi đã như vậy, ngươi cứ   tích cóp .”
Hắn nói xong thì  người rời .
Khanh Linh cất bạc  rồi đuổi theo hắn: “Ngươi đã  thích hắn,  còn muốn đáp lại hắn?”
Cố Vọng khẽ : “Sao ngươi biết   thích hắn?”
Câu hỏi này dường như   nghĩa, Khanh Linh trả lời: “Nhìn thấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/281.html.]
Cố Vọng bỗng nhiên dừng bước,  đầu lại, nén cười hỏi: “Vậy ngươi có nhìn  được là  thích ai ?”
Khanh Linh thành thật đặt câu hỏi: “Ha, ngươi mà cũng có người thích nữa ?”
Đủ qua loa, cũng đủ giả dối.
Nga
Cố Vọng khẽ “ừ” một tiếng: “Đúng nhỉ,  đời này sẽ  có người nào thích .”
Khanh Linh gật đầu: “Ta rất tin tưởng lời này của ngươi.”
Cố Vọng cắn răng, véo mặt nàng: “Chẳng lẽ ngươi  còn lời nào khác muốn nói nữa ?”
Khanh Linh trừng mắt lên nhìn, vẻ mặt mờ mịt: “Nói gì chứ?”
Nàng vỗ hai tay: “Ôi chao, lợi hại quá ?”
Cố Vọng tức đến hóa cười, buông mặt nàng , đột nhiên cúi người, cặp mắt đã khôi phục lại màu đen chăm chú nhìn nàng: “Vậy còn ngươi? Tiểu Quỷ Chủ đã có người mình thích ?”
Khanh Linh thoáng run rẩy, rời tầm mắt : “Chưa.”
Biểu cảm  mặt Cố Vọng  lạnh xuống, lặp lại: “Chưa?”
Khanh Linh gật đầu.
Cho tới bây giờ nàng  từng nghĩ tới chuyện  sẽ thích  như thế nào, giống như những chuyện  sẽ  rơi  người nàng, với nàng mà nói cũng sẽ  có kết quả.
Nàng chỉ muốn làm một con cá mặn sống qua ngày ở tổng cục, vui vẻ một chút là được.
Cố Vọng híp mắt: “Vậy ngươi còn  rừng đào treo nhân duyên làm gì?”
Hệt như muốn truy vấn ngọn nguồn.