Không gi.ế.t được nam chính thì gi.ế.t nữ chính.
Khanh Linh  thể  bội phục tầm nhìn của Cố Vọng.
Vô Kỳ bị những lời này của hắn  giật mình tức giận: “Ngươi dám đụng tới sư phụ của !”
Khanh Linh thở dài nói: “Hắn nói giỡn.”
Nếu Cố Vọng thực sự muốn gi.ế.t Cổ Vũ Yên thì  lại tốt đẹp như vậy, còn đứng đây nói chuyện với nàng  làm gì?
Sợ là bọn họ  từng nhìn thấy dáng vẻ lúc gi.ế.t người của Cố Vọng.
Khanh Linh nhớ tới mục ́ch nàng và Cố Vọng đứng ở chỗ này, chủ động lên tiếng hỏi: “Có điều đã trễ thế này , hai người còn ở đây làm gì?”
“Ta vừa tỉnh lại thì lập tức tới Ma Giới, bây giờ mới có thời gian ̉nh rỗi đến thăm hắn một chút.” Cổ Vũ Yên nhíu mày nói: “Nếu đã thu nhận thì  thể  chịu trách nhiệm.”
Những lời này đúng là giải thích thấu đáo.
Khanh Linh nhìn sang Cố Vọng, Cố Vọng đột nhiên giơ tay lên, một viên Phật châu bắn thẳng về phía Cổ Vũ Yên.
Ai cũng  ngờ hắn lại đột nhiên  tay, Cổ Vũ Yên  kịp né tránh, vừa vặn bị hắn đánh trúng.
Nga
Viên Phật châu  đúng là đã đánh trúng mi tâm nàng , nhưng  để  vết thương gì, có điều Cổ Vũ Yên vẫn lùi về phía  hai bước, ho nhẹ  một ngụm máu.
Vô Kỳ thấy thế vội vàng tới đỡ nàng : “Sư phụ, người   chứ?”
Cổ Vũ Yên lắc đầu: “Không .”
Nàng  ngước mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Như vậy  và ngươi đã thanh toán xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/286.html.]
Khóe môi Cố Vọng trĩu xuống, tỏ vẻ trào phúng,  thu hồi Phật châu của mình  cầm lên xoa xoa, chậm ̃i  qua đó: “Con    thích nhất là chịu thiệt thòi, nếu như còn có lần , ngươi tự giữ cái mạng của mình cho tốt.”
Hắn nói xong thì  đầu lại, khẽ vuốt cằm nhìn Khanh Linh: “Đi thôi.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cổ Vũ Yên, thấy nàng   có ý đánh trả, lập tức  theo Cố Vọng rời khỏi nơi này.
Hai người bước  khỏi tiền viện rồi cô mới hỏi: “Thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Khanh Linh chớp mắt: “Không phải ngươi đang thăm dò xem nàng  có trúng Thuật Khôi Lỗi   à?”
Người phía trước dừng bước,  đầu lại, lười biếng : “Ngươi cái gì cũng  nhỉ.”
Rồi hắn lại nói tiếp: “Không có.”
Cổ Vũ Yên của hiện ̣i vẫn bình thường.
Khanh Linh đưa mắt nhìn  phía , đã  còn thấy cảnh tượng ở trong viện.
Nàng mím nhẹ môi, nhưng Cổ Vũ Yên ở trong kịch bản  từng thu nhận đồ đệ.
Mà ở một đầu khác trong sân, Vô Kỳ đỡ Cổ Vũ Yên đứng lên,  đó ngồi xuống,  lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Cổ Vũ Yên mỉm cười: “Không có việc gì.”
Vô Kỳ nhíu mày: “Hắn vẫn luôn như thế ?”
Cổ Vũ Yên: “Ừ, cho tới bây giờ đều là như thế.”
Vô Kỳ im lặng, trong màu mắt xẹt qua một tia âm u nguy hiểm.