Rời khỏi Nam Sở Môn  xa, Khanh Linh lập tức nhìn thấy một con Ma Điêu đang chờ.
Như vậy xem , Cố Vọng từ sớm đã chuẩn bị tới Ma Giới.
Hắn leo lên lưng Ma Điêu trước rồi mới cúi người xuống, đưa tay : “Đến đây.”
Đã có kinh nghiệm của lần trước, Khanh Linh đưa tay vịn lên cổ tay của hắn, mượn lực nhón lên,  khi ngồi xuống mới hỏi: “Sao ngươi lại có thứ này?”
Cố Vọng ngồi bên cạnh nàng, một chân chống lên, khuỷu tay gác lên : “Cái gì  cũng có.”
Nói mới thấy, hình như một Phật tu như   hề thiếu thứ gì, quả thực  thần kỳ.
Nếu là  nghỉ ngơi, Khanh Linh ̣m thời cũng bỏ nhiệm vụ sang một bên, tán gẫu với : “Vì ?”
Nga
Cố Vọng miễn cưỡng trả lời: “Kinh nghiệm nhiều thì đương nhiên đồ vật sở hữu cũng nhiều hơn.”
Hay cho lời nói kín kẽ.
 là khó ưa,  bị hắn bẫy.
Khanh Linh từ bỏ suy nghĩ tán gẫu với hắn, nói tới chuyện chính: “Chúng   nghênh ngang thế  sẽ bị phát hiện đó.”
“Đương nhiên sẽ.”
Khanh Linh: “Vậy ngươi ̣nh dùng  phận của Thanh Tả à?”
“Không.” Cố Vọng  thu lại ý cười: “Đâu   lúc nào cũng mượn nhờ  thể người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/287.html.]
Bởi vì đột nhiên bị đánh thức  dẫn  nên Khanh Linh  kịp buộc tóc, mái tóc mềm mại xõa   lưng.
Cố Vọng vuốt lại cho nàng, nửa thật nửa giả nói: “Ta  chơi với ngươi,  có thể để cho người khác  thế được.”
Khanh Linh bị lời này của hắn  giật cả .
Không ngờ người này còn chủ động đưa nàng  chơi, loại suy nghĩ này   đã rất kinh khủng rồi.
Cố Vọng nheo mắt: “Sao,  tin ?”
Khanh Linh: “Có một chút.”
Cố Vọng nghiến răng, vò rối mái tóc của nàng: “Không  lương tâm.”
Khanh Linh giống như búp bê bị hắn vò tới vò lui, thấy  phiền, bèn né xa tay của hắn, nhích tới một bên khác.
Lúc Ma Điêu bay qua khe nứt, nàng liếc mắt nhìn xuống.
Hiện ̣i diễn biến kịch bản ở Ma Giới đã qua, chứng tỏ khoảng cách kịch bản Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị đã  còn xa, nàng có thể thành công được ?
Cho đến tận bây giờ nàng vẫn  xác ̣nh được.
Ngay cả đã có lời hứa của Cố Vọng, nàng cũng  chắc liệu nội dung kịch bản   đổi cho đến lúc đó  .
Đúng vào lúc nàng đang thất thần, bả vai lại bị người  đè xuống, Cố Vọng chọc nhẹ vào đầu vai cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Khanh Linh thu  biểu cảm: “Không có gì.”
Con ngươi đen nhánh quét qua quét lại  mặt cô hồi lâu, Cố Vọng mỉm cười, cũng  tiếp tục truy hỏi mà nói: “Lần này đổi  phận khác  vào, ngươi muốn dùng  phận gì?”