Cố Vọng đưa mắt  người nọ,  mặt chứa ý cười, thế nhưng nụ cười  lại  chạm tới đáy mắt, còn có mấy phần ý tứ cảnh cáo.
Hắn nhấc tay, nắm cổ tay Khanh Linh kéo   ngoài.
Khanh Linh  được vài bước, cứ cảm thấy sô cô la này  kỳ lạ,  nhịn được  đầu lại.
Vị chưởng quầy  vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ,  khi thấy nàng  đầu còn giơ tay lên vẫy vẫy.
Khanh Linh nhìn khẩu hình miệng của hắn , hình như là đang nói “hẹn gặp lại.”
Nàng vốn muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng Cố Vọng lại bóp mặt nàng kéo về: “Nhìn cái gì?”
Khanh Linh  thắc mắc: “Ta cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt.”
Bước chân Cố Vọng  dừng lại: “Phải ?”
Hai người  khỏi tiệm đồ ngọt, Cố Vọng ngoài cười nhưng trong  cười nói: “Có lẽ  nọ mới ́ch thực là Mạt Trà mà ngươi  nhỉ?”
“Dĩ nhiên  phải.” Khanh Linh lắc đầu.
“Tốt nhất là  phải.” Cố Vọng véo mặt nàng: “Nếu là hắn, lời  từng nói chắc chắn nói được làm được.”
Khanh Linh: “Nói gì đó?”
“Không có gì.” Cố Vọng bỏ tay xuống: “Cách xa hắn một chút, biết ?”
 chỗ của hắn  có sô cô la.
Khanh Linh  lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/293.html.]
Cố Vọng giống như biết nàng đang suy nghĩ gì, có chút hận sắt  thành thép: “Muốn ăn cái gì thì bảo  mua cho ngươi, nhưng phải cách xa hắn một chút.”
Đây lại là vì  nữa?
Sao ngươi cứ muốn mua đồ cho  vậy?
Nàng thật sự cảm thấy Cố Vọng có bệnh, nhưng cũng cảm thấy  lạ: “Miếng ngọc giản của hắn là của Vân Cửu Phong.”
“Ừ.” Cố Vọng lấy miếng ngọc giản  , đầu ngón tay đảo một vòng, đột nhiên khép lòng bàn tay lại, bóp nát ngọc giản: “Người của Vân Cửu Phong ở Ma Giới giống như cá gặp nước, lại còn nghênh ngang lấy ngọc giản ,  phải là một nhân vật đơn giản.”
Trong lòng nàng hiểu được, xem  người này cũng giống nàng và Cố Vọng, cho dù dùng thuật che mắt tới Ma Giới chơi thì cũng  có khả năng trà trộn thành một tên chưởng quầy.
Ở một nơi như Ma Giới này, lưu lại một thời gian dài mà  lộ  manh mối bị phát hiện, thật sự khiến cho người  cảm thấy quỷ dị.
Nàng ̣m thời bỏ xuống nghi ngờ, Cố Vọng đã hủy miếng ngọc giản, về  nói  chừng nàng làm xong nhiệm vụ rồi trực tiếp rời , cũng sẽ   đến nơi này nữa.
Vậy thì đừng nghĩ nữa.
Khanh Linh lấy kẹo vị Mạt Trà vừa mua ở trong nhẫn trữ vật , bỏ một viên vào miệng.
Vị cay đắng nhàn nhạt ̉n , nàng cong mắt: “ Ăn rất ngon.”
Cố Vọng liếc mắt nhìn nàng: “Tốt nhất là ăn ngon.”
Nếu  thể ăn được mà còn xếp hạng trước hắn, vậy thì hắn còn mặt mũi nào nữa chứ?
Nga
Khanh Linh nhớ tới chuyện đống kẹo này đều là tiền của Cố Vọng bỏ  mua, lại đưa một viên qua: “Ngươi có muốn ăn một viên ?”