Nàng nhỏ giọng nói: “Cố Vọng”.
Đáy mắt của Cố Vọng càng lúc càng đậm: “Hửm?”
Khanh Linh : “Còn  ngươi.”
Cố Vọng cong môi, tới gần nàng: “Ừ, còn  ,    gì đây?”
Ở lại nơi này càng lâu, dục vọng ở đáy lòng lại càng lớn, Khanh Linh đã sắp sửa mở mắt  , thế nhưng suy nghĩ ở đáy lòng   rõ ràng, nàng dường như  từng có ý niệm mạnh mẽ đến như vậy, lại còn nghiêm túc nói: “Không  ngươi nhập ma.”
Cố Vọng  sửng sốt, nhanh chóng thu lại biểu cảm: “Còn gì nữa, còn  cái gì ở  nữa ?”
“Hết .” Khanh Linh lắc đầu, đẩy tay của  : “Không còn gì nữa, trở về ,  buồn ngủ quá.”
Cố Vọng đè tay nàng lại, nhưng cũng mặc kệ để cho nàng nhắm mắt.
“Hết ăn   ngủ.” Cố Vọng ôm lấy nàng, để nàng tùy ý ngủ ngon trong n.g.ự.c hắn, nhỏ giọng : “Ta ̣m thời xếp hạng thứ ba.”
“Ngoài  nhập ma …” Cố Vọng véo mặt của nàng: “Chẳng lẽ ngươi  muốn  làm cái gì khác nữa ?”
Khanh Linh đang ngủ mơ dường như  thấy, mơ hồ ừm một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/296.html.]
Cố Vọng nhếch môi , đầu ngón tay xẹt qua đuôi mắt nàng,  đó rơi xuống cánh môi mà hắn cứ cảm thấy đỏ quá mức .
Hắn lẩm bẩm: “Hình như  đang muốn làm gì đó.”
Hơn nữa, ý niệm này vừa ló  trong đầu đã  thể đè nén nổi, mấy suy nghĩ khác trong đầu từ lúc vào thành cũng bắt đầu kêu réo ầm ĩ, lúc này ý niệm  lại càng rõ ̀ng hơn.
Nga
Hắn vuốt ve bờ môi mềm mại như cánh hoa : “Nơi này của ngươi  mùi vị gì?”
Là hương vị của m.á.u,  là hương vị của những món điểm tâm , hoặc có lẽ là mùi hương nhàn nhạt   nàng.
Cố Vọng mỉm cười, cúi người: “Ta  nếm thử.”
Khoảnh khắc khi áp xuống, những suy nghĩ khác trong đầu hắn đột nhiên biến mất.
Hắn  nhắm mắt lại mà nhìn thẳng vào mặt nàng, nhìn  đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
Trong chớp mắt này hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như bên trong đôi mắt này toàn bộ đều là hắn thì tốt rồi, chỉ  thấy hắn, cũng chỉ nhìn mỗi hắn.
Hắn  dùng sức  môi, muốn cắn cho nàng tỉnh lại, nhưng lại đột nhiên thu hồi sức lực.
Cố Vọng nhịn xuống suy nghĩ muốn nuốt chửng nàng vào bụng, suy nghĩ muốn biến nàng hoàn toàn trở thành vật sở hữu của hắn.
Sau một hồi lâu hắn mới chậm ̃i thối lui, xoa nhẹ cánh môi đỏ thẫm, cười khẽ: “Ngược lại  đắng.”